Từ thuở khai thiên lập địa của nền văn minh, con người đã bị ám ảnh bởi hình ảnh của người chiến thắng. Trong tâm thức của chúng ta, đó là vận động viên đầu tiên xé toạc sợi dây ở vạch đích, là vị tướng đứng trên thành cao nhìn xuống kẻ bại trận, là người duy nhất giương cao chiếc cúp vàng trong tiếng reo hò của vạn người. Chúng ta đã được dạy rằng cuộc đời là một cuộc đua, một cuộc cạnh tranh khốc liệt mà ở đó, vinh quang chỉ dành cho người nhanh nhất, mạnh nhất, và duy nhất.
Nhưng hôm nay, chúng ta hãy cùng nhau thực hiện một cuộc cách mạng trong nhận thức. Chúng ta hãy can đảm đặt một định nghĩa mới, một lăng kính mới cho hai từ "chiến thắng". Bởi vì chân lý mà bạn đưa ra chính là ngọn hải đăng soi rọi cho một triết lý sống nhân văn và sâu sắc hơn rất nhiều: "Kẻ chiến thắng không phải là người về đích đầu tiên, nhưng là tất cả những ai về đích với ngọn đuốc vẫn sáng trên tay. Như vậy, bất cứ ai cũng có thể là người chiến thắng!"
Đây không chỉ là một lời an ủi dành cho những người "thua cuộc". Đây là một lời tuyên ngôn đanh thép về giá trị thực sự của một đời người. Nó chuyển trọng tâm từ kết quả sang quá trình, từ sự so sánh với người khác sang cuộc chiến với chính mình, từ vị trí trên bảng xếp hạng sang ánh sáng trong tâm hồn.
Vậy, "cuộc đua" ấy là gì? "Ngọn đuốc" ấy mang hình hài ra sao? Và làm thế nào để tất cả chúng ta, trong hành trình riêng của mình, đều có thể trở thành những nhà vô địch?
Để hiểu được định nghĩa mới về người chiến thắng, trước hết, ta phải hiểu "ngọn đuốc" mà mỗi chúng ta mang theo là gì. Nó không phải là một vật thể hữu hình, mà là tập hợp của những giá trị vô hình, là ngọn lửa thiêng được thắp lên từ sâu thẳm tâm hồn. Ngọn đuốc ấy có ba ánh lửa chính.
. Ngọn Lửa Của Đam Mê và Lý Tưởng: Đây là ánh lửa ban sơ, là lý do chúng ta bắt đầu cuộc đua. Đó là tình yêu cháy bỏng của người nghệ sĩ với cây cọ, là sự tò mò vô tận của nhà khoa học trước vũ trụ, là khát vọng xây dựng một gia đình ấm êm của đôi vợ chồng trẻ, là ước mơ về một xã hội công bằng của nhà hoạt động xã hội. Ngọn lửa này là "cái tại sao" của chúng ta. Nó là nhiên liệu cho những bước chạy đầu tiên, là động lực để ta thức khuya dậy sớm, để ta đổ mồ hôi và nước mắt cho điều mà ta tin tưởng. Một người sống mà không có đam mê, không có lý tưởng, thì ngọn đuốc của họ chưa bao giờ thực sự được thắp lên.
. Ngọn Lửa Của Phẩm Giá và Sự Lương Thiện: Đây là ánh lửa quyết định bản chất của cuộc đua. Một người có thể về đích đầu tiên bằng cách gian lận, bằng cách xô ngã đối thủ, bằng cách dập tắt ngọn đuốc của người khác. Nhưng theo định nghĩa này, họ không phải là người chiến thắng. Ngọn lửa phẩm giá là sự kiên quyết giữ mình trong sạch, là sự chính trực không thể bị mua chuộc. Đó là khi một doanh nhân từ chối một hợp đồng béo bở nhưng phi pháp. Đó là khi một người nhân viên dám nói lên sự thật dù có nguy cơ bị trù dập. Giữ cho ngọn đuốc lương thiện cháy sáng có nghĩa là, dù ta có về đích ở vị trí nào, ta vẫn có thể tự hào nhìn vào gương và nói rằng: "Tôi đã chạy một cuộc đua công bằng. Tôi đã không đánh mất chính mình."
. Ngọn Lửa Của Hy Vọng và Sự Kiên Cường: Đây là ánh lửa quan trọng nhất, là thứ được thử thách nhiều nhất trên suốt chặng đường. Cuộc đời không phải là một con đường trải hoa hồng. Sẽ có những lúc gió bão phũ phàng muốn dập tắt ngọn lửa của ta.
· Cơn gió của thất bại: Khi ta vấp ngã, khi mọi công sức đổ sông đổ bể.
· Cơn gió của sự hoài nghi: Khi người khác và cả chính bản thân ta nói rằng: "Bạn không làm được đâu."
· Cơn gió của sự mệt mỏi và kiệt quệ: Khi thể xác và tinh thần đã rã rời, chỉ muốn buông xuôi tất cả.
· Cơn gió của sự cô đơn: Khi ta cảm thấy chỉ có một mình trên đường đua vắng lặng.
Trong những khoảnh khắc tăm tối ấy, ngọn lửa hy vọng chính là thứ giúp ta phân biệt giữa đêm đen và bình minh. Nó là tiếng thì thầm trong tim: "Hãy cố thêm một bước nữa." Sự kiên cường không phải là không bao giờ gục ngã, mà là khả năng tự mình đứng dậy sau mỗi lần gục ngã, che chắn cho ngọn lửa của mình và tiếp tục bước đi, dù chỉ là những bước đi chậm chạp và run rẩy.
Khi đã hiểu về ngọn đuốc, ta sẽ thấy rằng cuộc đua của mỗi người là hoàn toàn khác nhau. Vạch đích cũng không hề giống nhau. Và khi đó, ta sẽ nhận ra những người chiến thắng đích thực thường không đứng trên bục vinh quang. Họ là những người hùng thầm lặng trong cuộc sống đời thường.
· Người cha, người mẹ mỗi ngày tan làm về muộn: Có thể họ đã không "chiến thắng" trong cuộc đua thăng tiến sự nghiệp, không trở thành giám đốc hay chủ tịch. Vạch đích của họ không phải là một chức danh. Nhưng sau một ngày làm việc mệt nhoài, họ vẫn về nhà với nụ cười, với sự kiên nhẫn dành cho con cái. Họ đã về đích của một ngày với ngọn đuốc tình yêu thương và trách nhiệm vẫn cháy sáng rực rỡ. Họ chính là những nhà vô địch.
· Người nghệ sĩ vô danh: Họ có thể chưa bao giờ có một buổi triển lãm lớn, một tác phẩm được bán với giá hàng triệu đô la. Nhưng họ chưa bao giờ ngừng sáng tạo. Mỗi ngày, họ vẫn đối diện với tấm vải trắng, với trang giấy trống, và đổ tâm hồn mình vào đó. Họ đã về đích của một đời cống hiến với ngọn đuốc đam mê và sự chân thật với nghệ thuật vẫn vẹn nguyên. Họ chính là những nhà vô địch.
· Người bệnh nhân đang chiến đấu với bệnh tật: Vạch đích của họ không phải là sự chữa lành hoàn toàn, mà là một ngày mới được thức dậy. Dù phải chịu đựng những cơn đau thể xác, dù đối mặt với tương lai vô định, họ vẫn giữ được sự lạc quan, vẫn lan tỏa tình yêu đến những người xung quanh. Họ đã về đích của một ngày với ngọn đuốc hy vọng và phẩm giá con người cháy sáng một cách phi thường. Họ chính là những nhà vô địch.
· Bất kỳ ai trong chúng ta, những người đang đối mặt với khó khăn: Bạn có thể đang thất nghiệp, đang gặp khó khăn tài chính, đang trải qua một cuộc tình tan vỡ. Bạn có thể cảm thấy mình đang ở cuối đoàn đua. Nhưng nếu ngày hôm nay, bạn vẫn chọn sống lương thiện, vẫn cố gắng học một điều mới, vẫn đối xử tử tế với một người xa lạ, vẫn không từ bỏ hy vọng vào ngày mai... thì bạn đã về đích của ngày hôm nay với ngọn đuốc của mình vẫn sáng. Và bạn chính là một nhà vô địch.
Cái bẫy lớn nhất trong cuộc đua này là sự so sánh. Khi ta mải nhìn sang người chạy bên cạnh, ta sẽ quên mất việc giữ cho ngọn đuốc của chính mình. Người khác có thể chạy nhanh hơn, nhưng biết đâu ngọn lửa của họ chỉ là ánh sáng le lói của sự tham vọng trống rỗng? Ta có thể chạy chậm hơn, nhưng ngọn lửa của ta lại là ánh sáng ấm áp của tình yêu và sự tử tế. Cuộc đua của ai, người ấy chạy. Ngọn đuốc của ai, người ấy giữ.
Triết lý này không phủ nhận giá trị của việc về đích đầu tiên. Sự xuất sắc và nỗ lực để trở thành người giỏi nhất luôn đáng được trân trọng. Nhưng nó mở rộng vòng tay vinh quang để ôm lấy tất cả chúng ta. Nó nói với thế giới rằng giá trị của một con người không nằm ở vị trí họ đạt được, mà ở hành trình họ đã đi và ánh sáng họ đã giữ.
Cuộc đời, khi được nhìn qua lăng kính này, không còn là một đấu trường tàn khốc loại trừ lẫn nhau, mà biến thành một cuộc hành trình rước đuốc vĩ đại. Mỗi chúng ta là một người rước đuốc. Nhiệm vụ của ta không chỉ là giữ cho ngọn lửa của mình không tắt, mà đôi khi, còn là dùng chính ánh sáng của mình để sưởi ấm cho người đồng hành, để giúp họ thắp lại ngọn đuốc của họ khi nó lỡ bị cơn gió phũ phàng thổi tắt.
Vì vậy, hãy ngừng việc nhìn lại phía sau để xem có bao nhiêu người thua kém mình, và cũng đừng quá bận tâm nhìn về phía trước để xem có bao nhiêu người vượt qua mình. Hãy nhìn vào lòng bàn tay mình. Ngọn đuốc của bạn có còn cháy không? Ngọn lửa đam mê, lương thiện và hy vọng có còn ở đó không?
Nếu câu trả lời là có, thì hãy ngẩng cao đầu và bước tiếp. Bạn không cần một chiếc huy chương vàng nào cả. Chính ngọn đuốc sáng rực trên tay bạn, giữa muôn vàn bão giông của cuộc đời, đã là bằng chứng hùng hồn nhất. Bạn, chính là một người chiến thắng.
Tác giả: Lm. Anmai, CSsR