Câu chuyện về một ước mơ xây một ngôi nhà nguyện nhỏ của Giáo họ Nam Thịnh với sáu hộ dân là Công giáo. Ai cũng nói bà con nơi đây tuy nhà thờ nhỏ nhưng niềm tin lớn và qủa đúng như vậy nếu bạn một lần đặt chân đến đây và ở lại với họ. Họ mong ước có một nơi để có thể quy tụ với nhau hiệp dâng Thánh Lễ, cùng vang lên những lời kinh sớm tối, đơn sơ chân thành. Ước mơ ấy có lẽ đang còn dang dở vì còn nhiều khó khăn về kinh tế, về hoàn cảnh. Đó cũng là mong muốn của Cha Giuse Nguyễn Văn Đình-vị mục tử trẻ nhưng đầy nhiệt huyết. Cha chia sẻ nỗi băn khoăn ấy với chị em và ngài mong muốn có thật nhiều, nhiều nữ tu và chủng sinh hãy đến với bà con vùng đất Hoàng Nam này, bởi nơi ấy không chỉ là những con chiên ngoan đạo mà còn thật nhiều những người chưa biết đến Chúa.
Hành trình bác ái ấy thôi thúc chị em không dừng lại nơi bà con trong giáo xứ mà còn đi đến với những anh chị em lương dân, đúng với sứ mạng của người Nữ tu Mến Thánh Giá -cầu cho lương dân được ơn biết Chúa. Câu chuyện của một bà mẹ trẻ 25, 26 tuổi với bốn đứa con nhỏ, đứa lớn nhất năm nay sang tám tuổi, đứa thứ hai bị bại não và đằng sau là hai đứa 1,2 tuổi. Có đủ tiền để chữa chạy cho con ốm và có thể đến trường như bao bạn bè khác là điều mà chị vẫn hằng mong muốn, nhưng có lẽ đó là điều vượt xa khả năng của chị. Chúng tôi nhận thấy mình vẫn còn may mắn, bởi chị cũng trạc tuổi chúng tôi nhưng đã phải mang trên vai gánh nặng của cuộc sống, của gia đình. Chị em thầm cầu nguyện và động viên chị luôn mạnh mẽ để vượt qua những nghịch cảnh của đời sống, là chỗ tựa cho những bé còn lại.
Mỗi bước chân đi là một câu chuyện, nếu chúng tôi cứ ở nhà mãi, cứ ở trong vùng an toàn của mình thì sao có thể đồng cảm được với những anh chị em quanh mình. Đó là câu chuyện của một chú mắc hội chứng Down, có thể chú không nghe, không nói được nhưng chúng tôi tin chú vẫn hiểu và cảm nhận được niềm vui thể hiện qua sự vỗ tay, hay qua nụ cười của chú. Chúa công bằng và chẳng lấy hết đi của ai cái gì, gặp gỡ và trò chuyện chúng tôi học được nơi chú bài học của sự đơn sơ, chân thành, một tâm hồn trẻ thơ.
Hành trình yêu thương hôm nay thật đáng nhớ và để lại cho mỗi chị em những cảm nhận rất riêng, có thật nhiều nụ cười nhưng không thiếu những giọt nước mắt. Chị em chọn giáo xứ Chương Nghĩa làm điểm dừng chân của chuyến đi, nhưng thiết nghĩ đó lại là khởi điểm bắt đầu cho hành trình của chị em. Bởi nơi đó thực sự cần đến những con, những trái tim cảm thông, những đôi chân luôn luôn bước và những bàn tay sẵn sàng mở rộng. Món quà vật chất chị em đến với giáo xứ chẳng thể giúp nhiều cho đời sống của bà con, nhưng sự hiện diện, tiếng cười nói có lẽ là món quà đong đầy tình yêu thương nhất. Ước mong sao những khao khát, những ước mơ, những dự tính của giáo xứ, giáo họ sớm được thực hiện và cuộc sống của bà con ngày thêm hạnh phúc hơn.Tác giả: Maria Dã Quỳ