Lời Chúa trong Tin Mừng theo thánh Mátthêu (Mt 9,36-39) như một tiếng gọi vang vọng qua thời gian, chạm đến trái tim mỗi người Kitô hữu: “Đức Giêsu thấy đám đông, Người chạnh lòng thương, vì họ lầm than vất vưởng, như bầy chiên không có người chăn dắt. Bấy giờ, Người nói với các môn đệ rằng: ‘Lúa chín đầy đồng, mà thợ gặt lại ít. Vậy anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về.’” Những lời này không chỉ là một lời mời gọi của hai ngàn năm trước, mà còn là một lời thúc bách cho chính chúng ta hôm nay, giữa một thế giới đầy những tâm hồn khao khát ánh sáng, tình thương và chân lý.
Câu đầu tiên của đoạn Tin Mừng đã vẽ nên một bức tranh sống động về trái tim của Chúa Giêsu: “Người chạnh lòng thương”. Đây không phải là một cảm xúc thoáng qua, mà là một sự đồng cảm sâu sắc, một nỗi đau hòa quyện với tình yêu vô bờ trước cảnh lầm than của con người. Đám đông mà Chúa Giêsu nhìn thấy không chỉ là những con người của thời đại Ngài, mà còn là hình ảnh của nhân loại qua mọi thời đại – trong đó có chúng ta, có những người láng giềng, đồng nghiệp, bạn bè, và cả những người xa lạ mà ta vô tình gặp gỡ.
Hôm nay, cánh đồng nhân loại vẫn đầy những con người “vất vưởng như bầy chiên không người chăn dắt”. Họ lạc lối giữa những áp lực của cuộc sống: cơm áo gạo tiền, những mối quan hệ đổ vỡ, những vết thương tâm hồn không ai chữa lành. Có những người trẻ chìm trong thế giới ảo của mạng xã hội, đánh mất ý nghĩa của những giá trị thực. Có những người già cô đơn giữa dòng đời hối hả, không một lời thăm hỏi. Có những gia đình tan vỡ vì thiếu sự thấu hiểu, và những tâm hồn khô cạn vì không tìm thấy hy vọng. Trước những cảnh ấy, Chúa Giêsu vẫn chạnh lòng thương, và Ngài mời gọi chúng ta cũng hãy có một trái tim biết chạnh lòng như Ngài.
Chạnh lòng thương không chỉ là cảm xúc, mà là một lời mời gọi hành động. Đó là lời mời nhìn ra nỗi đau của người khác, đặt mình vào hoàn cảnh của họ, và để trái tim mình rung lên nhịp đập của lòng thương xót. Nhưng liệu chúng ta có đủ nhạy bén để nhận ra những “bầy chiên” đang lạc lối quanh mình? Liệu chúng ta có đủ can đảm để bước ra khỏi vùng an toàn, để trở thành một người chăn dắt, một thợ gặt giữa cánh đồng đời?
Hình ảnh “lúa chín đầy đồng” gợi lên một khung cảnh trù phú, nhưng cũng đầy cấp bách. Lúa chín là biểu tượng của những tâm hồn sẵn sàng đón nhận Tin Mừng, những con người đang khao khát một lời an ủi, một tia hy vọng, một ánh sáng dẫn đường. Nhưng lúa chín cũng có thể hư mất nếu không được gặt kịp thời. Mỗi ngày trôi qua, có biết bao cơ hội bị bỏ lỡ chỉ vì thiếu những thợ gặt sẵn lòng ra đồng.
Thợ gặt không chỉ là các linh mục, tu sĩ, hay những nhà truyền giáo chuyên nghiệp. Mỗi người Kitô hữu, qua bí tích Rửa Tội, đều được mời gọi trở thành một thợ gặt trong cánh đồng của Chúa. Sứ mạng này không đòi hỏi chúng ta phải làm những việc lớn lao, mà đôi khi chỉ là những hành động nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa: một nụ cười thân thiện với người hàng xóm, một lời động viên dành cho đồng nghiệp đang chán nản, một cử chỉ sẻ chia với người khó khăn, hay một lời cầu nguyện thầm lặng cho ai đó đang đau khổ. Những việc ấy, dù nhỏ, đều là những nhát cuốc gieo mầm Tin Mừng, là những bước chân dẫn đưa các tâm hồn về với Chúa.
Tuy nhiên, thực tế cho thấy nhiều người trong chúng ta còn ngần ngại. Có người nghĩ rằng việc truyền giáo là trách nhiệm của các linh mục, nữ tu, hay những người được đào tạo đặc biệt. Có người sợ hãi vì cảm thấy mình chưa đủ kiến thức, chưa đủ thánh thiện, hay đơn giản là không biết bắt đầu từ đâu. Nhưng Chúa Giêsu không đòi hỏi chúng ta phải hoàn hảo. Ngài chỉ cần một trái tim sẵn sàng, một đôi tay mở rộng, và một đời sống phản ánh ánh sáng của Phúc Âm. Mỗi lời nói yêu thương, mỗi hành động bác ái, mỗi phút giây sống đúng với đức tin đều là cách chúng ta “gặt lúa” cho Chúa.
Chúa Giêsu không chỉ kêu gọi chúng ta ra đồng, mà còn dạy chúng ta một bước quan trọng: “Hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về.” Lời mời gọi cầu nguyện này nhắc nhở chúng ta rằng sứ mạng truyền giáo không phải là công việc của riêng con người, mà là công trình của Thiên Chúa. Chúng ta cần ơn Chúa để có đủ sức mạnh, sự khôn ngoan, và lòng nhiệt thành để trở thành những thợ gặt xứng đáng.
Cầu nguyện không chỉ là xin Chúa sai thêm thợ gặt, mà còn là cách chúng ta chuẩn bị chính mình. Mỗi lời kinh sốt sắng, mỗi giờ chầu Thánh Thể, mỗi phút suy niệm Lời Chúa là những giây phút chúng ta để Thánh Thần uốn nắn tâm hồn mình. Qua cầu nguyện, chúng ta học cách nhìn thế giới bằng ánh mắt của Chúa Giêsu, cảm nhận nỗi đau của anh em bằng trái tim của Ngài, và tìm thấy niềm vui khi dấn thân vì Tin Mừng.
Hơn nữa, cầu nguyện giúp chúng ta vượt qua những rào cản trong lòng: sự sợ hãi, lười biếng, hay cảm giác bất lực. Khi cầu xin ơn can đảm, chúng ta nhận được sức mạnh để bước ra khỏi vỏ bọc của mình, để đến với những người đang cần sự hiện diện của chúng ta. Khi cầu xin ơn thương xót, chúng ta học cách tha thứ, yêu thương, và đồng hành với những người lầm lỡ. Khi cầu xin ơn khôn ngoan, chúng ta biết cách nói lời đúng lúc, làm việc đúng chỗ, để Tin Mừng được lan tỏa một cách tự nhiên và hiệu quả.
Cánh đồng của Chúa không chỉ nằm ở những vùng đất xa xôi, mà còn ngay trong chính gia đình, khu xóm, nơi làm việc, và cộng đồng của chúng ta. Mùa gặt hôm nay trải rộng khắp mọi nơi, với những con người mang những nhu cầu và khát vọng khác nhau:
Trong gia đình, có những đứa trẻ đang cần cha mẹ hướng dẫn để lớn lên trong đức tin; có những người trẻ đang khủng hoảng tuổi dậy thì, cần được lắng nghe và đồng hành; có những cặp vợ chồng đang vật lộn với khó khăn kinh tế hay mâu thuẫn tình cảm, cần một lời khuyên chân thành.
Trong cộng đồng, có những người vô gia cư cần một bữa ăn, những người bệnh tật cần một sự chăm sóc, những người cô đơn cần một người bạn. Có những người đang tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Trong xã hội, có những người trẻ bị cuốn vào những trào lưu phù phiếm, những giá trị lệch lạc của truyền thông, hay những cám dỗ của chủ nghĩa tiêu thụ. Có những người đang đấu tranh với bất công, nghèo đói, hay bạo lực, và họ cần ai đó đứng lên bênh vực họ.
Ai sẽ là thợ gặt cho những tâm hồn này? Chính bạn và tôi – những người đã được Chúa chạm đến, được Ngài yêu thương và cứu chuộc. Chúng ta không cần phải đi xa để tìm cánh đồng lúa chín. Cánh đồng ấy ở ngay trước mặt chúng ta, trong những con người mà ta gặp gỡ mỗi ngày. Mỗi hành động yêu thương, mỗi lời nói khích lệ, mỗi việc làm bác ái đều là một nhát liềm gặt hái những tâm hồn cho Chúa.
Để trở thành thợ gặt, chúng ta được mời gọi sống đời mình như một thánh lễ không ngừng. Trong Thánh Lễ, bánh và rượu được dâng lên, được biến đổi, và trở nên nguồn nuôi dưỡng cho nhân loại. Cũng vậy, đời sống của chúng ta – qua những lời nói, hành động, và chọn lựa – có thể trở thành “bánh thơm” mời gọi người khác đến với Chúa. Mỗi ngày, chúng ta được mời gọi dâng lên Chúa chính mình: những niềm vui, nỗi buồn, những thành công, thất bại, và cả những yếu đuối của mình. Qua đó, Chúa sẽ biến đổi chúng ta thành những thợ gặt mang hương thơm của Tin Mừng.
Sống như một thánh lễ không ngừng cũng có nghĩa là để đời mình trở thành một lời chứng sống động. Khi chúng ta sống với lòng bác ái, sự chân thành, và niềm vui của đức tin, chúng ta trở thành những “biển chỉ đường” dẫn người khác đến với Chúa. Một nụ cười chân thành, một cử chỉ sẻ chia, một thái độ khiêm nhường giữa những bất công của cuộc đời – tất cả đều là những bài giảng Tin Mừng không lời, nhưng đầy sức mạnh.
Lời Chúa hôm nay kết thúc bằng một lời kêu gọi: “Hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về.” Đây không chỉ là lời mời cầu nguyện, mà còn là lời thúc giục hành động. Chúa Giêsu không muốn chúng ta chỉ dừng lại ở việc cầu nguyện, mà còn muốn chúng ta đứng lên, bước ra, và dấn thân. Mùa gặt đang chờ, lúa chín đang rực rỡ, nhưng sẽ chẳng có vụ mùa bội thu nếu thiếu những đôi tay sẵn lòng.
Hãy tự hỏi chính mình: Tôi đã sẵn sàng ra đồng chưa? Tôi có ý thức rằng mình là một thợ gặt được Chúa mời gọi không? Tôi đã làm gì để gieo mầm Tin Mừng trong gia đình, cộng đoàn, và xã hội của mình? Những câu hỏi này không nhằm làm chúng ta cảm thấy áy náy, mà là để khơi dậy trong chúng ta một ngọn lửa nhiệt thành, một khát khao dấn thân vì Chúa và vì anh em.
Chúa ban cho chúng ta Thánh Thần – Đấng ban sức mạnh, niềm vui, và sự khôn ngoan. Ngài ban cho chúng ta cộng đoàn đức tin – nơi chúng ta được nâng đỡ, khuyến khích, và đồng hành. Ngài ban cho chúng ta chính Ngài – trong Bí tích Thánh Thể, trong Lời Chúa, và trong tình yêu vô biên của Ngài. Với tất cả những ân sủng ấy, chúng ta không có lý do gì để chần chừ.
Lúa chín đầy đồng, nhưng thợ gặt thì ít. Tiếng gọi của Chúa Giêsu vẫn vang vọng, mời gọi mỗi người chúng ta trở thành những thợ gặt của Ngài. Mùa gặt hôm nay không chỉ là việc đưa người khác đến với đức tin, mà còn là việc gieo rắc tình thương, hy vọng, và ánh sáng giữa một thế giới đầy bóng tối. Mỗi tâm hồn được chạm đến, mỗi nụ cười được trao đi, mỗi vết thương được chữa lành đều là một hạt lúa được gặt về cho kho lẫm của Chúa.
Hãy cầu nguyện mỗi ngày để Chúa sai thêm thợ gặt, nhưng cũng hãy để chính mình trở thành câu trả lời cho lời cầu nguyện ấy. Hãy ra đồng với trái tim chạnh lòng thương, với đôi tay sẵn sàng phục vụ, và với niềm vui của người được Chúa yêu thương. Xin Cha trên trời ban cho chúng ta ơn can đảm, nhiệt thành, và tình yêu để chúng ta có thể góp phần vào vụ mùa cứu độ của Ngài.
Lạy Chúa Giêsu, Đấng chăn chiên nhân hậu, xin chạm đến trái tim chúng con, để chúng con biết chạnh lòng thương như Chúa. Xin ban Thánh Thần để chúng con trở thành những thợ gặt trung tín, mang những tâm hồn lầm than về với Chúa. Xin cho đời sống chúng con trở thành một thánh lễ không ngừng, dâng lên Chúa và phục vụ anh em. Amen.
Tác giả: Lm. Anmai, CSsR