Trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu trao cho các môn đệ những chỉ thị rõ ràng và cụ thể liên quan đến sứ mệnh rao giảng Tin Mừng và mở rộng Nước Thiên Chúa. Những lời dạy này không chỉ là kim chỉ nam cho các môn đệ thời bấy giờ mà còn là ánh sáng soi đường cho mọi Kitô hữu hôm nay, những người được mời gọi tiếp tục công việc truyền giáo trong bối cảnh xã hội hiện đại. Chúng ta hãy cùng suy niệm sâu hơn về ý nghĩa của những lời dạy này, cách chúng định hình đời sống của người môn đệ, và cách chúng áp dụng vào hành trình đức tin của chúng ta.
Chúa Giêsu mở đầu bằng một mệnh lệnh rõ ràng: “Hãy đi rao giảng rằng Nước Thiên Chúa đã đến gần” (Lc 9,2). Đây không chỉ là một lời mời gọi, mà là một sứ mệnh khẩn thiết, đòi hỏi sự dấn thân toàn tâm toàn ý. Nước Thiên Chúa không phải là một thực tại xa xôi hay trừu tượng, mà là một thực tại đang hiện diện, đang lớn lên giữa lòng nhân loại qua lời rao giảng và hành động của các môn đệ. Rao giảng Nước Trời không chỉ dừng lại ở việc loan truyền lời nói, mà còn phải được thể hiện qua những hành động cụ thể: chữa lành người đau yếu, làm cho kẻ chết sống lại, chữa người phong cùi, và trừ khử ma quỷ. Những hành động này không chỉ là dấu chỉ của quyền năng Thiên Chúa, mà còn là biểu hiện của lòng thương xót và sự gần gũi của Ngài đối với những con người đau khổ, nghèo khó, và bị xã hội lãng quên.
Sứ mệnh này nhắc nhở chúng ta rằng Tin Mừng không chỉ là một thông điệp để chia sẻ, mà còn là một lối sống cần được thể hiện. Người môn đệ được sai đi không chỉ để nói về Chúa, mà còn để mang Chúa đến với mọi người qua việc phục vụ, nâng đỡ, và chữa lành. Trong thế giới hôm nay, nơi mà nhiều người đang chịu đựng sự cô đơn, bất công, và đau khổ, sứ mệnh này càng trở nên cấp bách hơn bao giờ hết. Chúng ta được mời gọi trở thành những chứng nhân sống động của Tin Mừng, không chỉ bằng lời nói mà còn bằng đời sống yêu thương và phục vụ.
Chúa Giêsu nhấn mạnh một nguyên tắc cốt lõi trong việc thi hành sứ mệnh: “Anh em đã nhận nhưng không, thì cũng phải cho nhưng không” (Mt 10,8). Đây là lời mời gọi sống tinh thần vô vị lợi, không tìm kiếm lợi ích cá nhân hay quyền lực khi thi hành sứ mệnh. Tin Mừng là quà tặng nhưng không của Thiên Chúa, và vì thế, người môn đệ cũng phải trao ban Tin Mừng cách nhưng không, không toan tính, không đòi hỏi đáp trả. Tinh thần này đòi hỏi một sự từ bỏ triệt để, một sự buông bỏ những tham vọng trần thế để hoàn toàn đặt niềm tin vào sự quan phòng của Thiên Chúa.
Hơn nữa, Chúa Giêsu còn đưa ra những chỉ dẫn cụ thể về hành trang của người môn đệ: “Đừng mang vàng bạc, đừng mang bao bị, đừng mặc hai áo, đừng đi giày hay cầm gậy” (Lc 9,3). Những chỉ dẫn này không chỉ mang tính thực tiễn, mà còn mang ý nghĩa thiêng liêng sâu sắc. Chúng nhắc nhở các môn đệ rằng hành trang duy nhất cần thiết cho sứ mệnh truyền giáo là chính lời của Chúa và đời sống nghèo khó của Ngài. Vàng bạc, bao bị, hay những tiện nghi vật chất có thể trở thành gánh nặng, cản trở sự tự do và tinh thần phó thác của người môn đệ. Một đời sống đơn sơ, nghèo khó không chỉ giúp người môn đệ dễ dàng đến với những người nghèo khổ, mà còn là một chứng tá sống động về niềm tin vào sự chăm sóc của Thiên Chúa.
Trong bối cảnh xã hội tiêu thụ ngày nay, lời mời gọi sống nghèo khó này có thể là một thách đố lớn. Chúng ta thường bị cuốn vào vòng xoáy của sự tích lũy vật chất, tìm kiếm sự an toàn và tiện nghi. Tuy nhiên, Chúa Giêsu nhắc nhở rằng sự giàu có thật sự không nằm ở của cải trần gian, mà ở việc sống trọn vẹn cho Thiên Chúa và tha nhân. Người môn đ�ệ được mời gọi từ bỏ những gì dư thừa, những gì cản trở sứ mệnh, để hoàn toàn đặt trọng tâm vào việc loan báo Nước Trời.
Một khía cạnh quan trọng khác trong chỉ thị của Chúa Giêsu là thái độ của người môn đệ khi thi hành sứ mệnh. Ngài dạy: “Khi vào nhà nào, trước tiên hãy chào: ‘Bình an cho nhà này!’” (Lc 10,5). Lời chào này không chỉ là một phép lịch sự, mà là một lời cầu chúc mang ý nghĩa thiêng liêng sâu sắc. Bình an là quà tặng của Thiên Chúa, là dấu chỉ của sự hiện diện của Nước Trời. Người môn đệ được mời gọi mang bình an đến cho mọi người, kể cả những người đón nhận hay từ chối Tin Mừng.
Thái độ hòa bình và chúc lành này đòi hỏi một tinh thần khiêm nhường, hiền hòa, và vị tha. Dù gặp phải sự từ chối hay chống đối, người môn đệ không được phép đáp trả bằng sự cay đắng hay oán giận, mà phải tiếp tục mang trong mình tinh thần yêu thương và tha thứ. Điều này nhắc nhở chúng ta rằng sứ mệnh truyền giáo không phải là một cuộc chinh phục, mà là một hành trình chia sẻ tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa. Trong một thế giới đầy xung đột và chia rẽ, lời mời gọi mang bình an của Chúa Giêsu trở thành một lời kêu gọi mạnh mẽ để xây dựng sự hiệp nhất và hòa giải.
Chúa Giêsu không chỉ ủy thác việc rao giảng Tin Mừng, mà còn muốn đời sống của các môn đệ phản ánh chính lời họ rao giảng. Nội dung sứ điệp không phải do các môn đệ tự ý quyết định, mà đã được chính Chúa Giêsu ấn định: đó là loan báo Nước Trời. Người môn đệ là thừa tác viên của Chúa, được sai đi để thi hành ý muốn của Ngài, chứ không phải để theo đuổi những sáng kiến cá nhân hay lợi ích riêng tư. Điều này đòi hỏi một sự vâng phục và trung thành tuyệt đối với Chúa.
Hơn nữa, đời sống của người môn đệ phải là một chứng tá sống động cho Tin Mừng. Một nhà truyền giáo không thể rao giảng về sự nghèo khó trong khi sống xa hoa, hay nói về lòng thương xót trong khi cư xử khắc nghiệt. Lời rao giảng chỉ có sức thuyết phục khi được hậu thuẫn bởi một đời sống nhất quán, phản ánh những giá trị của Nước Trời. Chúa Giêsu mời gọi các môn đệ sống lý tưởng truyền giáo mỗi ngày, không chỉ qua những hành động lớn lao, mà còn qua những lựa chọn nhỏ bé trong đời sống thường nhật.
Kinh nghiệm đức tin cho chúng ta thấy rằng những ai dấn thân sống nghèo khó, hy sinh, và phục vụ người khác sẽ được Chúa ban thưởng gấp bội. Phần thưởng này không chỉ là những ơn lành thiêng liêng, mà còn là niềm vui sâu xa khi được góp phần vào công trình cứu độ của Thiên Chúa. Một đời sống dấn thân vì Tin Mừng là một đời sống tràn đầy ý nghĩa, bởi nó được xây dựng trên nền tảng tình yêu và sự phó thác.
Sứ mệnh truyền giáo mà Chúa Giêsu trao phó cho các môn đệ không chỉ giới hạn trong thời đại của các ngài, mà vẫn tiếp tục vang vọng đến chúng ta hôm nay. Mỗi Kitô hữu, qua bí tích Rửa Tội, đều được mời gọi trở thành một nhà truyền giáo, mang Tin Mừng đến với thế giới bằng lời nói và đời sống của mình. Trong bối cảnh xã hội hiện đại, với những thách đố về vật chất, tinh thần, và đạo đức, chúng ta càng cần ý thức hơn về sứ mệnh cao cả này.
Xin Chúa ban cho chúng ta ơn can đảm và quảng đại để dấn thân loan báo Nước Trời. Xin Ngài giải thoát chúng ta khỏi những “hành trang dư thừa” – những tham vọng, lo toan, và sợ hãi – để chúng ta có thể bước đi nhẹ nhàng trên con đường truyền giáo. Xin cho đời sống của chúng ta trở thành một bài giảng sống động, lôi kéo nhiều người đến với tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa. Nhờ đó, Nước Chúa sẽ được mở rộng, và vinh quang của Ngài sẽ được tỏ lộ nơi trần gian.
Tác giả: Lm. Anmai, CSsR