Mang tin vui

Thứ ba - 08/07/2025 10:16  58

image 8Tin Mừng hôm nay (Mt 10,1-7) mở ra một viễn cảnh sống động về sứ mạng mà Đức Giêsu trao phó cho các môn đệ, một sứ mạng không chỉ giới hạn trong thời đại của các ngài mà vẫn vang vọng mãnh liệt trong lòng Giáo Hội và mỗi Kitô hữu hôm nay. Khi “gọi mười hai môn đệ lại, ban cho các ông quyền trên các thần ô uế, để các ông trừ chúng và chữa hết các bệnh hoạn tật nguyền” (c.1), Đức Giêsu không chỉ trao cho họ quyền năng để thực hiện những dấu lạ, mà còn giao phó một sứ vụ cao cả: rao giảng rằng “Nước Trời đã đến gần” (c.7). Sứ mạng này vượt xa những giới hạn của không gian và thời gian, trở thành lời mời gọi cấp bách để Giáo Hội và mỗi người chúng ta “ra đi”, mang Tin Mừng đến với mọi ngõ ngách của thế giới.

Quyền năng mà Đức Giêsu ban cho các môn đệ là dấu chỉ rõ ràng rằng Thiên Chúa nhập thể không còn bị giới hạn trong con người Giêsu, nhưng qua các Tông Đồ và Giáo Hội, lẽ thật, lòng thương xót và ơn cứu độ của Ngài sẽ lan tỏa đến khắp muôn dân. Đây không chỉ là một đặc ân, mà còn là một trách nhiệm lớn lao, đòi hỏi sự dấn thân, lòng can đảm và niềm tin tuyệt đối vào Thiên Chúa. Hôm nay, chúng ta được mời gọi suy ngẫm sâu sắc về sứ vụ ấy, để nhận ra rằng mỗi người chúng ta, qua bí tích Rửa Tội, cũng được trao phó sứ mạng “ra ngoài Giáo Hội”, mang Tin Vui đến với thế giới đang khao khát ánh sáng và hy vọng.

Sứ mạng “sai đi truyền giáo” là dấu chỉ đầu tiên và cốt lõi về căn tính của Giáo Hội. Giáo Hội không phải là một tổ chức khép kín, chỉ tập trung vào việc duy trì các nghi thức hay bảo vệ các truyền thống nội bộ. Thay vào đó, Giáo Hội là một đoàn lữ hành, luôn chuyển động, luôn hướng ra bên ngoài để mang Tin Mừng đến với mọi người, bất kể họ là ai, ở đâu, hay đang trong hoàn cảnh nào. Khi Đức Giêsu sai các môn đệ đi, Ngài không yêu cầu họ xây dựng những cơ cấu cố định hay tập trung vào việc củng cố quyền lực, nhưng Ngài thúc giục họ bước ra, gặp gỡ và phục vụ những con người đang cần đến tình yêu và sự chữa lành của Thiên Chúa.

Lời dặn dò của Đức Giêsu: “Tốt hơn là anh em hãy đến với các con chiên lạc nhà Ít-ra-en” (c.6) mang một ý nghĩa sâu sắc về điểm xuất phát của sứ vụ truyền giáo. Các Tông Đồ được sai đến trước tiên với những người đồng hương, những người thuộc dân Ít-ra-en – dân tộc được Thiên Chúa tuyển chọn, nhưng nhiều người trong số họ đã lầm lạc, bỏ quên giao ước và đánh mất niềm tin. Điều này nhắc nhở chúng ta rằng sứ mạng truyền giáo không phải lúc nào cũng bắt đầu từ những nơi xa xôi hay những cộng đồng xa lạ. Thay vào đó, nó khởi đi từ những gì gần gũi nhất: gia đình, bạn bè, hàng xóm, giáo xứ, hay những người trong cộng đoàn của chúng ta, những người có thể đang là “con chiên lạc” – những tâm hồn đang lạc lối, chưa từng cảm nghiệm được tình yêu của Thiên Chúa, hoặc đã rời xa đời sống đức tin.

Tuy nhiên, sứ mạng của Giáo Hội không dừng lại ở việc chăm sóc những người trong nội bộ. Đức Giêsu mời gọi các môn đệ, và qua họ, mời gọi mỗi người chúng ta, “ra ngoài” để mang Tin Mừng đến với những người chưa biết Chúa, những người đang sống bên lề xã hội, những người bị lãng quên hay bị gạt ra khỏi cộng đồng. Đây là một lời kêu gọi đòi hỏi sự can đảm, bởi nó yêu cầu chúng ta bước ra khỏi vùng an toàn, rời bỏ những khung cảnh quen thuộc của thánh đường, phòng họp giáo xứ, hay những mối quan hệ thân thiết, để dấn thân vào những môi trường mới, đôi khi đầy thách thức và bất định.

Sứ mạng “ra ngoài Giáo Hội” đòi hỏi chúng ta hiện diện ở những nơi mà cuộc sống thực sự diễn ra: trong chợ búa, công sở, trường học, bệnh viện, khu ổ chuột, hay thậm chí trong những không gian văn hóa đương đại, nơi các giá trị thế tục thường lấn át tiếng nói của đức tin. Ở những nơi ấy, Giáo Hội mới thực sự trở nên sống động, khi chúng ta sẵn sàng lắng nghe tiếng nói của con người, thấu hiểu những nỗi đau, niềm vui, và khát vọng của họ, để từ đó công bố Tin Mừng một cách chân thành và phù hợp.

Việc mang Tin Mừng vào cuộc sống thường nhật không nhất thiết phải là những hành động to lớn hay những bài giảng hùng hồn. Đôi khi, Tin Mừng được loan báo qua những cử chỉ giản dị nhưng đầy ý nghĩa: một nụ cười thân thiện, một lời nói khích lệ, một hành động giúp đỡ vô điều kiện, hay một thái độ kiên nhẫn và bao dung trong những tình huống khó khăn. Những “dấu chỉ” nhỏ bé ấy có thể chạm đến trái tim của người khác, giúp họ cảm nhận được sự hiện diện của một Thiên Chúa đầy yêu thương và nhân từ.

Hơn nữa, sứ mạng này đòi hỏi chúng ta sống như những chứng nhân đích thực của Tin Mừng. Lời rao giảng “Nước Trời đã đến gần” không chỉ là những câu nói, mà phải được thể hiện qua chính cách sống của chúng ta. Một đời sống ngay chính, công bằng, yêu thương và khiêm nhường là lời công bố Tin Mừng mạnh mẽ nhất. Khi chúng ta sống theo tinh thần Phúc Âm, chúng ta trở thành những “bức thư sống động” của Chúa, để qua đó, người khác có thể đọc được tình yêu và chân lý của Ngài.

Sứ mạng truyền giáo không phải lúc nào cũng dễ dàng. Đức Giêsu không hứa với các môn đệ rằng họ sẽ được mọi người đón nhận hay hoan nghênh. Ngược lại, Ngài cảnh báo rằng họ sẽ đối diện với sự từ chối, hiểu lầm, và thậm chí là bách hại. Tuy nhiên, Ngài vẫn sai họ đi với một niềm tin cậy tuyệt đối vào Thiên Chúa và một sứ điệp duy nhất: “Nước Trời đã đến gần”. Lời mời gọi này nhắc nhở chúng ta rằng sứ vụ truyền giáo không phải là một công việc dựa trên sự tính toán hay mong đợi thành công tức thời. Thay vào đó, nó là một hành trình của niềm tin, trong đó chúng ta trao ban Tin Mừng mà không toan tính đến lợi ích cá nhân hay sự công nhận từ người khác.

Một trong những rào cản lớn nhất của sứ mạng truyền giáo là sự ngại ngùng, sợ hãi, hay lo lắng rằng lời nói và hành động của chúng ta sẽ không được đón nhận. Chúng ta có thể tự hỏi: “Liệu tôi có đủ khả năng để nói về đức tin không? Liệu người khác có chế giễu hay khước từ tôi không?” Những lo lắng ấy là điều tự nhiên, nhưng Đức Giêsu mời gọi chúng ta vượt qua chúng bằng cách đặt niềm tin vào Ngài. Ngài không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo hay có tất cả câu trả lời, mà chỉ mong muốn chúng ta sẵn sàng dấn thân, mở lòng và để Ngài hành động qua chúng ta.

Hơn nữa, sứ mạng truyền giáo là một hành trình gặp gỡ. Khi chúng ta “ra ngoài”, chúng ta không chỉ mang Tin Mừng đến cho người khác, mà còn gặp gỡ chính Thiên Chúa trong những con người chúng ta phục vụ. Ngài hiện diện nơi người nghèo khổ, người đau yếu, người bị gạt ra bên lề xã hội, và những tâm hồn đang khao khát chân lý và tình yêu. Mỗi lần chúng ta cúi xuống để nâng đỡ một người anh em, mỗi lần chúng ta lắng nghe và chia sẻ, chúng ta đang gặp gỡ Chúa Kitô, Đấng đã hứa rằng Ngài luôn ở giữa những người bé nhỏ nhất (x. Mt 25,40). Những cuộc gặp gỡ ấy không chỉ biến đổi người khác, mà còn biến đổi chính chúng ta, giúp chúng ta lớn lên trong đức tin và tình yêu.

Mỗi Kitô hữu, qua bí tích Rửa Tội và Thêm Sức, đều được mời gọi trở thành một môn đệ – tức là một “người được sai đi” – giống như các Tông Đồ xưa. Quyền năng mà Đức Giêsu trao ban cho các môn đệ không chỉ dành riêng cho các ngài, mà còn được trao cho mỗi người chúng ta. Qua bí tích Rửa Tội, chúng ta được thánh hiến để trở thành những chứng nhân của Tin Mừng. Qua bí tích Thêm Sức, chúng ta được củng cố bởi Chúa Thánh Thần để can đảm sống và loan báo đức tin. Những ân sủng ấy không phải để chúng ta giữ cho riêng mình, nhưng để chúng ta mang ra chia sẻ với thế giới.

Sứ mạng của chúng ta không cho phép chúng ta an nhàn trong “thánh địa” riêng của mình, chỉ hài lòng với việc tham dự Thánh Lễ hay duy trì các thói quen đạo đức cá nhân. Thay vào đó, Đức Giêsu thúc giục chúng ta “ra khơi”, mang theo tình thương, niềm hy vọng và ánh sáng của Tin Mừng đến với những người đang sống trong bóng tối của đau khổ, tội lỗi và tuyệt vọng. Lời mời gọi “Nước Trời đã đến gần” là một lời kêu gọi khẩn thiết, đòi hỏi chúng ta vươn mình vượt qua mọi rào cản – rào cản của sự thoải mái, rào cản của định kiến, và rào cản của nỗi sợ hãi – để trở thành những sứ giả của lòng thương xót Thiên Chúa.

Sứ mạng truyền giáo không nhất thiết đòi hỏi chúng ta phải rời bỏ cuộc sống hiện tại để trở thành những nhà truyền giáo ở những vùng đất xa xôi. Đối với nhiều người trong chúng ta, sứ vụ ấy được thực hiện ngay trong những hoàn cảnh đời thường: trong gia đình, nơi làm việc, trường học, hay cộng đồng xung quanh. Một người mẹ dạy con cái biết cầu nguyện và yêu thương là một nhà truyền giáo. Một nhân viên sống trung thực và đối xử công bằng với đồng nghiệp là một chứng nhân của Tin Mừng. Một học sinh chia sẻ niềm vui và hy vọng với bạn bè là một sứ giả của Nước Trời. Mỗi người chúng ta, trong vai trò và hoàn cảnh của mình, đều có thể góp phần loan báo Tin Mừng bằng chính đời sống và hành động của mình.

Hơn nữa, sứ mạng này đòi hỏi chúng ta sống với một tinh thần cởi mở và sẵn sàng. Đức Giêsu dặn các môn đệ không mang túi tiền, không mang giày dép (c.9-10), để nhắc nhở họ rằng sứ vụ truyền giáo không dựa vào của cải hay sự bảo đảm vật chất, nhưng dựa vào niềm tin và sự phó thác vào Thiên Chúa. Cũng vậy, chúng ta được mời gọi ra đi với một tâm hồn nhẹ nhàng, không bị trói buộc bởi những toan tính cá nhân hay tham vọng thế tục, để hoàn toàn mở lòng cho Chúa Thánh Thần hướng dẫn.

Khi mỗi Kitô hữu dấn thân vào sứ mạng “ra ngoài Giáo Hội”, chính Giáo Hội trở thành một dấu chứng sống động của lòng thương xót Thiên Chúa giữa thế giới. Giáo Hội không chỉ là một tổ chức tôn giáo, mà là một cộng đoàn của những con người được sai đi, mang trong mình ngọn lửa của Tin Mừng để sưởi ấm những tâm hồn lạnh giá, thắp sáng những con đường tăm tối, và chữa lành những vết thương của nhân loại. Qua những hành động yêu thương, phục vụ và công bố Tin Mừng, Giáo Hội làm cho Nước Trời trở nên hữu hình, để mọi người có thể chạm đến tình yêu và ân sủng của Thiên Chúa.

Hôm nay, chúng ta hãy để lời mời gọi của Đức Giêsu đánh động tâm hồn mình: “Nước Trời đã đến gần”. Lời ấy không chỉ là một thông điệp, mà là một lời thúc giục, một lời kêu gọi hành động. Chúng ta được mời gọi ra khỏi chính mình, ra khỏi những giới hạn và nỗi sợ hãi, để mang Tin Mừng đến với những “con chiên lạc” đang mong chờ – những người nghèo khổ, những người đau yếu, những người bị lãng quên, và những tâm hồn đang khao khát ý nghĩa và hy vọng.

Anh chị em thân mến, sứ mạng “ra ngoài Giáo Hội, mang Tin Vui” là một ân huệ và một trách nhiệm mà Đức Giêsu trao phó cho mỗi người chúng ta. Đó là lời mời gọi sống động, thúc đẩy chúng ta trở thành những môn đệ đích thực – những người không chỉ nghe Lời Chúa, mà còn mang Lời ấy vào cuộc sống, để biến đổi thế giới xung quanh. Qua bí tích Rửa Tội và Thêm Sức, chúng ta đã được trao quyền năng và ân sủng để thực hiện sứ vụ ấy. Điều còn lại là sự đáp trả của chúng ta: liệu chúng ta có sẵn sàng bước ra, vượt qua mọi rào cản, để mang tình yêu và hy vọng của Chúa đến với những người đang cần đến Ngài?

Nguyện xin Chúa Giêsu, Đấng đã sai phái các Tông Đồ và vẫn đang sai phái chúng ta hôm nay, ban cho chúng ta lòng can đảm, niềm tin và tình yêu để trở thành những sứ giả trung thành của Tin Mừng. Xin Chúa Thánh Thần hướng dẫn và củng cố chúng ta, để qua đời sống và hành động của mình, chúng ta có thể làm cho Nước Trời trở nên gần hơn với mọi người. Và xin Mẹ Maria, Nữ Vương các Tông Đồ, đồng hành và cầu bầu cho chúng ta, để chúng ta luôn trung thành với sứ mạng mà Chúa đã trao phó.

Tác giả: Lm. Anmai, CSsR

***+***
xkta
lpv
gkpv
tvcv
***+***
ra khoi
lnth
LIÊN KẾT

 

 

 

11.jpg 8.jpg 9.jpg 10.jpg 13.jpg
PAGE FACEBOOK
THỐNG KÊ
  • Đang truy cập121
  • Máy chủ tìm kiếm60
  • Khách viếng thăm61
  • Hôm nay12,653
  • Tháng hiện tại318,399
  • Tổng lượt truy cập90,246,966
Copyright © 2022 thuộc về Tòa Giám Mục Bùi Chu
   Phụ trách: Ban Truyền Thông Giáo Phận Bùi Chu
Địa chỉ: Xuân Ngọc - Xuân Trường - Nam Định

Email: bttbuichu@gmail.com

Chúng tôi trên mạng xã hội

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây