Lễ thánh Matthia tông đồ
Ga 15, 9-17
“Không phải con đã chọn Ngài, nhưng chính Ngài đã chọn con”. Đó là niềm xác tín mà chúng ta đã nghe rất nhiều lần qua các bài hát trong các dịp lễ truyền chức hay khấn dòng, tưởng chừng chỉ áp dụng cho các tu sĩ, giáo sĩ mà thôi, nhưng quả thực câu Thánh Kinh này rất sâu sắc và sát với thực tế kinh nghiệm đời sống đức tin của mỗi người. Điều này càng đúng hơn nữa trong cuộc đời của thánh Mathia, người đã được chọn để thay thế chỗ khuyết của Giuđa, kẻ phản bội trong Nhóm Mười Hai.
“Không phải con đã chọn Ngài, nhưng chính Ngài đã chọn con”. Trước tiên, chúng ta cảm nhận được điều này khi chúng ta được thành hình trong dạ mẹ. Chúng ta chẳng có quyền được chọn lựa ai sẽ là bố mẹ của mình, nơi nào sẽ là sinh quán của mình và ngày nào sẽ là sinh nhật của mình. Tất cả điều đó Thiên Chúa đã dự liệu cho chúng ta như một thụ tạo duy nhất, cá biệt của Ngài. Hơn nữa, Ngài còn đặt để chúng ta vào một gia đình, dòng họ, dân tộc với những truyền thống riêng biệt. Chính Ngài biết chúng ta trước. Rồi ngày chúng ta chịu phép Rửa tội, Ngài đặt để chúng ta trong môi trường của một gia đình có đức tin thuộc về một giáo xứ, một giáo phận, một Giáo Hội. Ngài đặt chúng ta vào môi trường đức tin, gieo vào tâm hồn chúng ta những hạt giống đức tin và chờ ngày nó được lớn lên. Chính Ngài đã chọn chúng ta trước.
Khi ta lớn lên biết phán đoán và biện phân, tự chúng ta nhận định, cảm nhận về tình thương của Ngài và đó là lúc chúng ta can đảm đáp lại tiếng Chúa kêu mời sống ơn gọi của mình trong bậc tu trì hay gia đình. Chúng ta có thái độ đáp trả cách này hay cách khác là bởi vì trước đó chúng ta đã cảm nhận được tình yêu của Ngài dành cho. Chính Ngài đã yêu chúng ta trước.
Khi ý thức rõ ràng chính Thiên Chúa đã yêu thương và chọn chúng ta trước khi chúng ta có thể nhận biết và yêu mến Ngài, chúng ta dám hoàn toàn tin tưởng phó thác cho Thiên Chúa: Ngài đã chuẩn bị mọi thứ cho chúng ta, Ngài biết chúng ta cả sau lẫn trước, Ngài ban cho chúng ta những điều chúng ta cần, Ngài dẫn chúng ta đi qua những lối chúng ta không bao giờ nghĩ tới. Một nhạc sĩ nào đó đã diễn tả thật đẹp về đức tin của người theo Chúa trong bài hát Hãy Theo Thầy: “Đi theo Chúa chẳng cần biết ở đâu, chẳng cần biết làm gì. Dù ở đâu hay làm chi con vẫn đi trong đường Ngài”.
Xác tín đó cho chúng ta một thái độ khiêm tốn nhìn nhận những thành công mà chúng ta đạt được chẳng phải do sức riêng của chúng ta nhưng hoàn toàn là do ơn Chúa đó thôi. Tác giả Thánh Vịnh 127, 1 đã diễn tả thật sâu sắc: “Ví như Chúa chẳng xây nhà, thợ nề vất vả cũng là uổng công. Thành kia mà Chúa không phòng giữ, uổng công người trấn thủ canh đêm”. Đồng thời, xác tín về tình yêu đi bước trước và ơn gọi luôn đến từ phía Thiên Chúa cũng cho ta thêm niềm hy vọng, lạc quan trong những đau khổ thất bại mà chúng ta gặp phải. Bởi vì, Thiên Chúa có thể biến những điều tưởng chừng như thất bại đó thành những điều hữu ích cho chúng ta. “Đau khổ quả là điều hữu ích, để giúp con học biết thánh chỉ Ngài” (Tv 119, 71).
Lạy Chúa, con tin Ngài đã biết đến con, yêu thương con trước khi con được thành hình trong dạ mẹ, bàn tay Chúa vẫn luôn bao bọc chở che con trên mọi nẻo đường. Xin cho con luôn tín thác vào tình yêu thương Quan Phòng của Chúa, đồng thời cao rao và đáp lại tình yêu đi bước trước của Ngài trong suốt cuộc đời con. Amen.