Sự thật, như một viên ngọc quý bị vùi sâu dưới lớp cát bụi, không phải lúc nào cũng lấp lánh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Có những điều tưởng chừng hiển nhiên, nhưng lại che giấu những bí mật chỉ chờ được khám phá bởi những tâm hồn biết yêu thương và kiên nhẫn. Cuộc sống, với muôn vàn sắc màu, thường thử thách chúng ta bằng cách giấu đi những gì chân thực nhất, để rồi chỉ những ai lắng nghe bằng trái tim mới có thể chạm đến bản chất sâu xa.
Mắt ta có thể thấy, tai ta có thể nghe, nhưng không phải lúc nào chúng cũng dẫn ta đến sự thật. Một lời nói dối ngọt ngào có thể dễ dàng lấn át tiếng thì thầm chân thành. Một nụ cười giả tạo có thể che đậy nỗi đau sâu kín. Nhưng trái tim, với khả năng cảm nhận vượt xa giác quan, lại có thể nhìn thấu những điều vô hình. Nó nghe được nhịp đập run rẩy của một tâm hồn đang che giấu, và thấy được ánh sáng lấp lánh của sự thật bị chôn vùi.
Chỉ khi ta yêu thương – yêu thương chính mình, yêu thương người khác, và yêu thương cả những điều chưa rõ ràng – ta mới có đủ dũng cảm để gỡ bỏ từng lớp vỏ bọc. Yêu thương không chỉ là cảm xúc, mà còn là sự kiên trì, lòng tin và sự nhạy bén để nhận ra rằng sự thật đôi khi cần thời gian để hé lộ. Như một bông hoa nở trong bóng tối, sự thật cần được nuôi dưỡng bởi sự chân thành trước khi nó có thể tỏa sáng.
Hãy để trái tim dẫn lối, bởi chỉ nó mới có thể nhìn thấy những điều mắt không thấy, nghe được những âm thanh tai không nghe. Và khi đó, sự thật – dù từng bị che giấu – sẽ hiện ra, rực rỡ và không thể chối từ.
Tác giả: Lm. Anmai, CSsR