Covid ở nhà nên hóa “hâm”
Thứ hai - 28/06/2021 05:07
1761
Có người nói nó vì Covid không ra ngoài ở nhà nên hóa “hâm”. Cái hâm của nó là nhìn, nghe và nói trơn tuột những gì đang diễn ra trong hồn. Nó mơ hồ nhớ lại quá khứ, cái thời đầu tiên đi tu, cái thời mà nó viết thư về cho một người bạn mà bảo rằng: “tớ đã tới nhà dòng và nhất định tớ sẽ trở thành một vị thánh”. Và rồi, nó tiếp tục bước đi, đời theo Chúa thật không dễ dàng, nó bắt đầu đi học lại từ lớp 9, lăn lê bò càng ngoài ruộng bèo của cộng đoàn, mồ hôi lã chã, buồn, cô đơn, nỗi nhớ bạn bè rộn lên da diết, nhớ cả đến cái người đã tỏ tình với nó và thầm nghĩ: giá như hắn đến đây đón mình, mình sẽ về luôn! Nhưng rồi “hắn” không tới.
…
Thấm thoát đã 15 cái thoi đưa. Dạo này nó lại nhớ về cái thời đầu tiên ấy, nhưng nó nhận ra một điều: Càng xa bờ càng khó nhìn ra sóng, mà kỳ thực, nằm sâu dưới cái bình lặng lại là muôn vàn lớp sóng ngầm cuồn cuộn dưới lòng biển. Cuộc đời cũng thế, càng lớn con người càng phải đối mặt và vượt qua những đợt sóng “ngầm” dữ dội. Không phải là cái giận hờn vì một đứa bạn không may mút tham một miếng kem hay lấy bút gạch vào trang vở khi để vượt biên sang chỗ nó... Nhìn lại chặng đường đã qua, nó thấy hình ảnh mình hiện lên như một bức tranh: nhảy nhót tung tăng cười đùa và rồi lặng lẽ quỳ gối trầm lắng, ưu tư. Có vấp ngã rồi lại đứng lên, lại ngã, lại đứng lên.
Có đôi khi nó thấy lòng người đáng sợ, muốn co mình lại với đời với người nhưng suy đi nghĩ lại: Tất cả đều đáng thương như nhau. Vì con người ai chả muốn an yên, ai chả muốn được yêu thương, không ai muốn mình trở nên nỗi “đáng sợ” cho người khác. Nhưng rồi, cái cuộc sống chạy đua với hiệu năng công việc, cái bản tính kiêu căng của satan và cái tính ghen tương của Luxiphe chất chứa trong mỗi người luôn làm hành động của chúng ta ra khác và vô tình hay cố ý sát thương lẫn nhau. Cái hào nhoáng đời này là gì mà đôi khi ta phải “bất chấp” giành lấy, không ngại làm tổn thương anh em đồng loại? Cái lý của mình có lý tới đâu mà phải đẩy anh em mình xuống cùng đường. Tại sao chúng ta lại cố vặn to cái ‘lỗi nhỏ’ và làm nhỏ những ‘việc lành’ của anh em?
….
Nó không thích thời gian, vì thời gian làm Bố mẹ già yếu đi, phải trải qua nhiều cơn bệnh tật và chia ly. Nó không thích thời gian, vì thời gian làm anh chị em bạn bè lớn lên, mỗi người một phận và dần trở nên ích kỷ. Nó không thích thời gian, vì thời gian cho nó kinh nghiệm nhưng kinh nghiệm nó tích lũy lại chính là nỗi nhọc nhằn và sự ra đi của Bố, bệnh tật và đau đớn của Mẹ, tuyệt vọng không lối thoát của em và nỗi vất vả kế sinh nhai của anh chị, bạn bè. Nó bật khóc khi những kinh nghiệm đó đánh đổi bằng chính nỗi đau của những người thân yêu. Không thích thời gian nhưng chính thời gian đã giúp nó hiểu được: đời là một chuỗi hành trình đi không ngơi nghỉ và đích đến là chính những gì ta chọn trên đường đi.
Nỗi khắc khoải khôn nguôi về con người về cuộc đời luôn thôi thúc nó cần làm một điều gì đó. Tuy cuộc sống có nhiều điều phức tạp, nó vẫn luôn tìm được lý do để lạc quan. Chính điều này đã giúp cho nụ cười mau trở lại trên khuôn mặt nó. Bên cạnh đó, vẫn có những tấm lòng cao thượng, vươn lên và không ngừng động viên nó đi tới. Như đóa sen trong đầm lầy, như hoa tươi trong vùng cát. Lời nhắc nhở: “Con phải giống như hoa tươi trong vùng cát, càng khó khăn, sắc càng thắm, hương càng đậm, giá trị càng cao”, làm nó nhớ lại ước mơ làm thánh của nó ngày nào.
…..
Mọi sự đều qua đi bạn ạ. Cái mình đang có đến ngày sẽ không còn nữa. Điều mình đang theo đuổi, chiếc ghế mình đang ngồi sẽ đến ngày phải nhường lại cho người khác. Chỉ an bình là ở lại, chỉ tình yêu không bỏ đi và chỉ cử chỉ cảm thông chia sẻ, tha thứ mới kéo người khác nên tốt. Còn mọi toan tính hãy trả lại cho ma quỷ. Chúng ta là con cái Chúa, con cái của ánh sáng, của Đấng đã vì mỗi một người chúng ta mà không tiếc xót “tụt” xuống cõi trần, sống lam lũ khổ sở để yêu để tha thứ để sớt chia.
Nếu Bạn cũng là một người cảm nhận giống “nó” thì hãy biết thêm rằng: trong thâm tâm nó luôn cất giữ một điều, ấy là sự tin tưởng vào Thiên Chúa, Đấng đã yêu thương nó. Như đứa trẻ vẫn tung tăng trên chiếc thuyền sắp chìm mà không sợ hãi vì bé biết người đang lái chiếc thuyền chính là Bố nó. Nó cũng vậy, dù sóng cuộc đời có mạnh đến đâu, nó vẫn tin con thuyền cuộc đời sẽ không chìm vì chính Thiên Chúa là người đang cầm lái. Jesus, I trust in You.