Từ Bắc chí Nam, tôi được phúc có duyên gặp gỡ và thân tình với những người phụ nữ tuyệt vời. Vui mừng và cảm phục, tôi muốn viết về họ, viết cho họ tâm tình của tôi. Ước mong, ngày càng có thêm những người phụ nữ tuyệt vời như thế.
Gửi chị…
Chị làm nghề nông, với khuôn mặt rất đẹp, nhưng đôi mắt không còn thấy nữa. Trong một lần giải phẫu, thay vì chữa lành một lỗi nhỏ của mắt, bác sĩ đã sai sót kỹ thuật và làm hư đôi mắt chị. Bác sĩ nhận lỗi và ân hận, chị quảng đại tha thứ và đón nhận một cuộc sống thiếu ánh sáng. Chị làm tất cả những gì có thể cho chồng cho con… làm tôi phải ngạc nhiên. Thế nhưng, chồng chị không thể chấp nhận thực tế này. Anh cho tôi xem những tấm hình đẹp của anh chị và gia đình khi chị còn sáng mắt. Anh cay đắng, mất kiên nhẫn khi đối diện với dư luận của hàng xóm… Anh muốn bỏ chị nhiều lần vì không thể chịu đựng thêm. Chị rất đau khổ, vì chị chưa mảy may nhận được một chút nào đồng cảm từ anh. Anh hết đổ lỗi cho người, rồi đổ lỗi cho chị… Chị nói với tôi: thầy coi, hôm qua anh đấm vào mặt con đây này, bây giờ vẫn còn sưng… Cám ơn chị, một người bao dung trong tha thứ, và kiên trung trong cuộc sống.
Gửi cô…
Cô là một giảng viên, với dự định làm tiến sĩ để thực hiện ước mơ trong chuyên môn của mình, nhưng cô sinh người con thứ hai với hội chứng tự kỷ. Thế là, cuộc sống của cô có bước ngoặt. Người ta có thể bỏ rơi những người con như thế… Nhưng không, cô dành tất cả phần đời còn lại cho con. Cô vẫn dạy học, nhưng không đi xa hơn trên đường học vấn như dự định. Vì với cô, con là trên hết. Chú hiểu lòng cô. Chú chuyên tâm nghiên cứu và làm việc trong chuyên môn tiến sĩ của mình, để vừa nuôi gia đình, vừa góp phần phát triển xã hội. Mọi hoạt động của gia đình đều được sắp xếp để thích hợp nhất cho người con. Cô chú còn mở rộng sang việc giúp đỡ những gia đình có con bị tự kỷ. Vâng, con tim yêu thương luôn biết sáng tạo. Thật quý giá và cao đẹp.
Gửi bà…
Chẳng giàu có gì, nhưng bà đã một tay nuôi các con rồi lại nuôi các cháu. Bà nhiều con, trong đó có một người con gái, khi làm ăn, cô bị lừa gạt, không chịu nổi cú sốc, cô bị tâm thần. Thế là, bà không chỉ nuôi cô, mà còn nuôi thêm hai người con của cô nữa. Chồng cô vẫn thương cô, thương mẹ, và thương các con; nên đi làm để gửi tiền về cho bà nuôi các cháu. Thời gian thấm thoắt trôi, giờ đây, cô đã mất, các cháu khôn lớn cả: người làm giáo viên, người làm kỹ sư. Bà kể cho tôi về cuộc đời rất vất vả nhưng với đầy lòng biết ơn. Niềm vui của bà thật thấm thía và cũng thấm đẫm những trái đắng trong đời.
Gửi mẹ…
Trước sự ra đi của mẹ, lòng tôi không khỏi xốn xang bao nỗi niềm. Chưa bao giờ tôi buồn như lần ấy. Cuối một buổi chiều, cha giáo tiến về phía lớp học. Đầy cảm thông và tế nhị, ngài nói một tin hết sức bất ngờ: “Mẹ của… vừa qua đời, xin anh em cầu nguyện và hiệp thông với …” Ngay tức khắc, tim tôi rung lên loạn nhịp, nước mắt tự nhiên trào ra, đôi môi mím lại, bàn tay nắm chặt, tôi đứng như trời trồng. Ký ức dội về dồn dập. Còn nhớ, mới đây thôi, tôi chào mẹ để vào Dòng. Đứng trước ngõ, dáng người nhỏ gầy, với ánh mắt đầy hy vọng, mẹ nhắn nhủ tôi: “Hãy gắng theo Chúa cho trọn, nghe con, đừng lo cho mẹ.” Dù mẹ bị huyết áp cao và từng trải qua hai lần bị tai biến, nhưng mấy năm trở lại đây, mẹ đã hồi phục nhiều. Tin mẹ ra đi, tôi đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận từ lâu; sao giờ đây, tôi vẫn cảm thấy quá đỗi bàng hoàng. Lời gọi mẹ chợt vang lên trong thâm tâm: nhớ mẹ, mẹ ơi!
Mẹ là người mà tôi yêu thương nhất: con tin là Mẹ vẫn đang nghe con… Còn bạn, người phụ nữ nào ý nghĩa nhất đời bạn… Hãy viết cho họ… Cám ơn Trời đã ban cho đời những người phụ nữ tuyệt vời để đời đầy sức sống và tình yêu.