Đức tin nhỏ bé nhưng vĩ đại: Bài học từ hạt cải

Thứ sáu - 08/08/2025 04:48  43

imagesLời Chúa trong Tin Mừng Mátthêu hôm nay đưa chúng ta đến một khung cảnh đầy kịch tính, ngay sau biến cố Chúa Giêsu hiển dung trên núi. Thầy và ba môn đệ vừa xuống núi, nơi họ đã được chứng kiến vinh quang Thiên Chúa, thì lập tức đối diện với thực tại trần thế đầy đau khổ và bất lực. Một người cha tuyệt vọng đến quỳ gối trước mặt Chúa Giêsu, van xin lòng thương xót cho đứa con trai mắc chứng kinh phong nặng nề. Cậu bé thường xuyên ngã vào lửa, ngã xuống nước, tính mạng luôn bị đe dọa. Lời cầu xin của ông không chỉ là một lời than vãn, mà còn là một lời tố cáo gián tiếp sự bất lực của các môn đệ: “Tôi đã đem nó đến cùng môn đệ Ngài, nhưng các ông không thể chữa nó được.”

Tình huống này đặt ra một câu hỏi nhức nhối: Tại sao các môn đệ, những người đã được Thầy trao quyền để chữa bệnh và trừ quỷ, lại thất bại trong trường hợp này? Phải chăng quyền năng của Thầy chỉ có hiệu lực khi Thầy hiện diện? Hay là đám đông cứng lòng tin đã làm suy yếu quyền năng đó? Hoặc có lẽ căn bệnh quá trầm trọng đã khiến các môn đệ mất đi sự tự tin và mạnh mẽ cần có? Dù lý do là gì, sự kiện này đã làm nổi bật một sự thật đau lòng: ngay cả những người thân cận nhất với Chúa Giêsu cũng có thể rơi vào tình trạng bất lực khi thiếu đi một yếu tố cốt lõi.

Phản ứng của Chúa Giêsu trước cảnh tượng này thật đáng suy ngẫm. Ngài không lập tức chữa lành, mà trước hết là một lời trách móc đầy xót xa: “Ôi thế hệ cứng lòng tin và hư hỏng! Ta phải ở với các ngươi đến bao giờ? Ta còn phải chịu đựng các ngươi đến bao giờ nữa?” Lời trách móc này không chỉ hướng về đám đông hay người cha, mà còn bao hàm cả các môn đệ, những người đã thất bại. Ngài gọi họ là một “thế hệ cứng lòng tin và hư hỏng” – một thế hệ thiếu vắng lòng tin đích thực, bị vẩn đục bởi những toan tính trần tục và sự thiếu vâng phục ý Chúa. Ngài cảm thấy mệt mỏi khi phải ở lại và chịu đựng họ, một cảm giác mà có lẽ mỗi chúng ta cũng từng trải qua khi đối diện với sự chai lì trong đức tin của chính mình hoặc của những người xung quanh.

Tuy nhiên, lời trách móc đó nhanh chóng nhường chỗ cho hành động của lòng thương xót. “Hãy đem nó lại đây cho Ta.” Chỉ một lời ra lệnh, Chúa Giêsu quát mắng quỷ, và quỷ liền ra khỏi đứa bé. Cậu bé được lành ngay lập tức. Quyền năng của Ngài không hề suy giảm, và sự chữa lành diễn ra cách nhanh chóng, dứt khoát, khẳng định uy quyền tuyệt đối của Ngài trên mọi thế lực sự dữ và bệnh tật. Cảnh tượng này hẳn đã khiến các môn đệ bối rối và xấu hổ. Họ đã từng thành công trong nhiều trường hợp khác (như Luca 10,17 ghi lại), vậy mà lần này lại thất bại thảm hại. Sự ngạc nhiên và bối rối đó đã thúc đẩy họ đến hỏi riêng Thầy: “Tại sao chúng con không thể trừ quỷ ấy được?”

Câu trả lời của Chúa Giêsu thật thẳng thắn và đi thẳng vào trọng tâm vấn đề: “Vì các con yếu lòng tin!” Từ “yếu lòng tin” (oligopistia) là một từ đặc biệt, thường xuyên xuất hiện trong Tin Mừng Mátthêu (6,30; 8,26; 14,31; 16,8). Nó không có nghĩa là hoàn toàn không tin (apistia), mà là có một lòng tin nhỏ bé, yếu ớt, chưa đủ mạnh mẽ để tạo nên sự khác biệt. Lòng tin nhỏ bé này, dù không phải là hoàn toàn vô tín, nhưng lại không mang lại hiệu quả gì đáng kể. Nó chưa xứng đáng được gọi là đức tin theo đúng nghĩa của nó, vì nó chưa đủ sức để vượt qua những thử thách, những trở ngại, hay những thế lực chống đối.

Để minh họa cho sức mạnh của đức tin đích thực, Chúa Giêsu đã đưa ra một hình ảnh đầy sức gợi: “Thầy bảo thật các con: Nếu các con có lòng tin lớn bằng hạt cải, thì các con có khiến núi này rằng: ‘Hãy rời khỏi đây mà sang nơi kia’, thì nó liền đi sang, và chẳng có gì các con không làm được.” Hạt cải là một trong những hạt giống nhỏ bé nhất, nhưng khi lớn lên lại trở thành cây lớn nhất trong các loại rau, đủ để chim trời làm tổ. Đức tin, dù khởi đầu nhỏ bé như hạt cải, nhưng nếu là đức tin chân thật, sống động, thì tiềm năng của nó là vô hạn. Nó có thể “chuyển núi dời non,” một hình ảnh tượng trưng cho việc vượt qua những khó khăn tưởng chừng không thể vượt qua, những trở ngại vĩ đại nhất trong cuộc đời và trong sứ mệnh loan báo Tin Mừng.

Tuy nhiên, “chẳng có gì các con không làm được” không có nghĩa là các môn đệ có thể làm mọi sự theo ý riêng mình. Quyền năng này luôn gắn liền với ý định của Thiên Chúa và sứ mệnh loan báo Nước Trời. Các môn đệ được trao quyền để chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyền và trừ quỷ (Mt 10), nhưng những phép lạ này chỉ xảy ra khi người bệnh có lòng tin và khi việc họ làm nằm trong ý định cứu độ của Thiên Chúa. Đức tin không phải là một công cụ để con người thao túng quyền năng Thiên Chúa theo ý mình, mà là sự mở lòng hoàn toàn để quyền năng Thiên Chúa hành động qua con người, theo kế hoạch của Ngài.

Vậy, đức tin đích thực là gì? Nó không chỉ là một sự chấp nhận lý trí về sự hiện hữu của Thiên Chúa hay những giáo lý của Ngài. Đức tin là một sự phó thác trọn vẹn, một sự tin tưởng tuyệt đối vào Thiên Chúa, vào quyền năng và tình yêu của Ngài. Đó là sự tin tưởng rằng Ngài luôn ở bên ta, luôn lắng nghe lời cầu nguyện của ta, và luôn hành động vì điều tốt nhất cho ta, ngay cả khi ta không hiểu được đường lối của Ngài. Đức tin đòi hỏi sự khiêm tốn để nhận ra giới hạn của bản thân và sự vĩ đại của Thiên Chúa, đồng thời là sự can đảm để bước đi trong bóng tối của sự không chắc chắn, dựa vào lời hứa của Ngài.

Những trở ngại lớn nhất đối với đức tin thường không phải là sự vô thần hoàn toàn, mà chính là “lòng tin nhỏ bé” – sự nghi ngờ, nỗi sợ hãi, sự tự mãn, và những lo toan trần thế. Khi chúng ta quá bận tâm đến những gì mình có thể làm, những gì mình có thể kiểm soát, chúng ta sẽ quên đi rằng quyền năng đích thực đến từ Thiên Chúa. Khi chúng ta để nỗi sợ hãi về thất bại, về sự thiếu thốn, hay về tương lai lấn át, chúng ta sẽ không dám bước ra khỏi vùng an toàn để phó thác vào sự quan phòng của Ngài. Đức tin cũng bị suy yếu bởi sự lười biếng trong cầu nguyện, sự thiếu kiên trì trong việc tìm kiếm Chúa, và sự thiếu vâng phục Lời Ngài.

Đức tin không phải là một cảm xúc nhất thời, mà là một hành trình liên tục, đòi hỏi sự vun đắp và tăng trưởng. Nó là một ân huệ từ Thiên Chúa, nhưng cũng đòi hỏi sự cộng tác của con người. Chúng ta cần cầu xin Chúa gia tăng đức tin cho mình, như các tông đồ đã từng cầu xin: “Xin Thầy thêm đức tin cho chúng con” (Lc 17,5). Cầu nguyện là hơi thở của đức tin, là cách chúng ta duy trì mối liên hệ sống động với Đấng là nguồn mạch của mọi quyền năng. Khi chúng ta cầu nguyện với lòng tin, chúng ta không chỉ trình bày nhu cầu của mình, mà còn mở lòng đón nhận ý muốn của Chúa, ngay cả khi ý muốn đó khác với điều chúng ta mong đợi.

Trong bối cảnh thế giới ngày nay, chúng ta, những thừa tác viên và tín hữu của Giáo Hội, cũng thường xuyên cảm thấy bất lực trước những “ngọn núi” của sự dữ: bệnh tật, nghèo đói, bất công, chiến tranh, và cả sự chai lì trong đức tin của nhiều người. Những vấn đề này dường như quá lớn, quá phức tạp để chúng ta có thể giải quyết. Giống như các môn đệ xưa, chúng ta có thể cảm thấy bối rối và tự hỏi tại sao những nỗ lực của mình dường như không mang lại kết quả. Chính trong những lúc đó, lời của Chúa Giêsu lại vang vọng: “Vì các con yếu lòng tin!”

Chúng ta được mời gọi để nhìn lại đức tin của mình. Liệu đức tin của chúng ta có đủ mạnh mẽ để đối diện với những thách thức lớn lao của thời đại? Hay nó chỉ là một đức tin nhỏ bé, chỉ đủ để tồn tại trong những khoảnh khắc bình yên, nhưng lại tan biến khi đối diện với bão tố? Để có thể “chuyển những đồi núi nơi lòng con người hôm nay,” chúng ta cần một đức tin sống động, một đức tin không ngừng được nuôi dưỡng bởi Lời Chúa, bởi Bí tích Thánh Thể, và bởi đời sống cầu nguyện liên lỉ.

Đức tin cũng không phải là một hành trình đơn độc. Chúng ta là một phần của Giáo Hội, Thân Thể mầu nhiệm của Chúa Kitô. Trong cộng đoàn đức tin, chúng ta được nâng đỡ, được củng cố, và được khích lệ. Khi một người yếu lòng tin, những người khác có thể cầu nguyện và nâng đỡ họ. Khi chúng ta cùng nhau hiệp nhất trong đức tin, quyền năng của Thiên Chúa sẽ được biểu lộ cách mạnh mẽ hơn. Giáo Hội, với sứ mệnh loan báo Tin Mừng và chữa lành thế giới, cần những người có đức tin mạnh mẽ, những người dám tin vào quyền năng của Thiên Chúa ngay cả trong những hoàn cảnh dường như vô vọng nhất.

Cuối cùng, bài học về đức tin hạt cải không phải là một lời hứa về sự thành công dễ dàng hay một công thức ma thuật để đạt được mọi điều mình muốn. Đó là một lời mời gọi sâu sắc để tin tưởng tuyệt đối vào Thiên Chúa, Đấng làm được mọi sự. Đó là lời nhắc nhở rằng sức mạnh của chúng ta không đến từ chính chúng ta, mà đến từ Đấng đã ban cho chúng ta sự sống và quyền năng. Khi chúng ta có đức tin, dù nhỏ bé như hạt cải, chúng ta sẽ trở thành những khí cụ hữu hiệu trong tay Chúa, để Ngài có thể thực hiện những điều vĩ đại qua chúng ta, vì vinh quang của Ngài và vì phần rỗi của nhân loại. Hãy xin Chúa thêm đức tin cho chúng ta, để chúng ta có thể vượt qua mọi “ngọn núi” trong cuộc đời và trở thành những chứng nhân sống động cho quyền năng biến đổi của Ngài.

Tác giả: Lm. Anmai, CSsR

***+***
xkta
lpv
gkpv
tvcv
***+***
ra khoi
lnth
LIÊN KẾT

 

 

 

11.jpg 8.jpg 9.jpg 10.jpg 13.jpg
PAGE FACEBOOK
THỐNG KÊ
  • Đang truy cập54
  • Máy chủ tìm kiếm7
  • Khách viếng thăm47
  • Hôm nay26,826
  • Tháng hiện tại222,851
  • Tổng lượt truy cập91,087,232
Copyright © 2022 thuộc về Tòa Giám Mục Bùi Chu
   Phụ trách: Ban Truyền Thông Giáo Phận Bùi Chu
Địa chỉ: Xuân Ngọc - Xuân Trường - Nam Định

Email: bttbuichu@gmail.com

Chúng tôi trên mạng xã hội

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây