Lễ kính thánh Phêrô và thánh Phaolô, tông đồ

Thứ bảy - 28/06/2025 04:12  72

241788 pKhi Chúa Giê-su dẫn các môn đệ đến miền Xê-da-rê Phi-líp-phê, một vùng đất xa xôi, ngoại biên so với trung tâm Do Thái, Ngài đã đặt ra một câu hỏi không chỉ dành cho các môn đệ thời ấy mà còn vang vọng qua mọi thế hệ: “Người ta nói Con Người là ai?” và sâu sắc hơn nữa, “Còn anh em, anh em nói Thầy là ai?” Câu hỏi này không chỉ là một lời chất vấn về căn tính của Chúa Giê-su, mà còn là lời mời gọi mỗi người xác định mối tương quan của mình với Ngài. Xê-da-rê Phi-líp-phê, với sự pha trộn của các tôn giáo, văn hóa và tín ngưỡng khác nhau, là bối cảnh hoàn hảo để Chúa Giê-su thử thách các môn đệ về sự xác tín trong đức tin. Chính trong sự lạc lõng giữa những giá trị xa lạ, Ngài muốn các môn đệ không chỉ nhận ra Ngài là ai, mà còn dấn thân vào sứ mạng truyền giáo phổ quát, vượt ra khỏi những ranh giới quen thuộc của dân Do Thái.

Câu trả lời của Phê-rô: “Thầy là Đấng Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống” không chỉ là một lời tuyên xưng đức tin cá nhân, mà còn là một khoảnh khắc định hình lịch sử cứu độ. Lời tuyên xưng ấy trở thành nền tảng cho sứ mạng của Hội Thánh, khi Chúa Giê-su trao cho Phê-rô vai trò làm “tảng đá” để xây dựng Giáo hội. Đây không phải là một lựa chọn ngẫu nhiên, mà là một dấu chỉ rõ ràng rằng Thiên Chúa hành động qua những con người yếu đuối, khiêm tốn, nhưng sẵn lòng mở lòng đón nhận ân sủng.

Phê-rô, một người đánh cá quê mùa, không được học hành cao siêu, đã được chọn làm nền tảng cho Hội Thánh. Làm sao một con người bình thường như ông có thể hiểu được mầu nhiệm sâu xa về Đức Ki-tô? Chính Chúa Giê-su đã khẳng định: “Không phải phàm nhân mặc khải cho anh điều ấy, nhưng là Cha của Thầy, Đấng ngự trên trời.” Điều này cho thấy rằng đức tin không phải là kết quả của trí tuệ con người, mà là hoa trái của ân sủng Thiên Chúa, kết hợp với lòng khiêm nhường và sự cởi mở của con tim. Phê-rô không phải là người hoàn hảo. Ông từng chối Thầy, từng sợ hãi, từng nghi ngờ. Nhưng điều làm nên sự vĩ đại của ông chính là lòng yêu mến Chúa Giê-su, sự khiêm tốn nhìn nhận yếu đuối của mình, và lòng can đảm đứng dậy sau những vấp ngã.

Sứ mạng của Phê-rô là trở thành biểu tượng của sự hiệp nhất trong Hội Thánh. Ông được trao “chìa khóa Nước Trời”, biểu tượng của quyền bính thiêng liêng để hướng dẫn Dân Chúa. Tuy nhiên, quyền bính ấy không dựa trên sức mạnh con người, mà dựa trên ân sủng và tình yêu. Phê-rô đã sống trọn sứ mạng ấy, ngay cả khi phải đối diện với đau khổ và cái chết. Tại Rôma, ông đã can đảm chịu đóng đinh ngược đầu, chấp nhận hy sinh mạng sống để làm chứng cho Đức Ki-tô. Cuộc đời của Phê-rô là minh chứng rằng Thiên Chúa không chọn những người hoàn hảo, nhưng chọn những người sẵn lòng để Ngài sử dụng, ngay cả trong sự mỏng giòn của họ.

Hôm nay, khi nhìn vào Phê-rô, chúng ta được mời gọi suy ngẫm về vai trò của mình trong Hội Thánh. Chúng ta có thể không được trao chìa khóa Nước Trời như Phê-rô, nhưng mỗi người đều được mời gọi trở thành một “tảng đá nhỏ” trong cộng đoàn đức tin. Chúng ta có dám mở lòng để ân sủng Chúa hành động, ngay cả khi chúng ta cảm thấy mình bất xứng? Chúng ta có dám đứng dậy sau những lần vấp ngã, để tiếp tục sứ mạng Chúa trao?

Bên cạnh Phê-rô, Giáo hội cũng mừng kính thánh Phao-lô, một con người có hành trình đức tin hoàn toàn khác biệt. Nếu Phê-rô là một người dân chài mộc mạc, thì Phao-lô là một trí thức uyên thâm, một người Pha-ri-sêu nhiệt thành với Luật Mô-sê. Trước khi gặp Chúa, Phao-lô từng là kẻ bách hại các Ki-tô hữu, với lòng nhiệt thành mù quáng. Thế nhưng, trên đường Đa-mát, một ánh sáng chói lòa đã khiến ông ngã xuống đất, và tiếng Chúa đã gọi tên ông: “Sao-lô, Sao-lô, tại sao ngươi bách hại Ta?” Từ khoảnh khắc ấy, Phao-lô đã được biến đổi hoàn toàn. Ông không chỉ từ bỏ con đường cũ, mà còn trở thành “Tông Đồ của Dân Ngoại”, đem Tin Mừng đến những vùng đất xa xôi, từ Tiểu Á đến Hy Lạp và Rôma.

Cuộc đời Phao-lô là một minh chứng sống động cho quyền năng của ân sủng. Ông từng nói: “Tôi sống, nhưng không còn là tôi, mà là Đức Ki-tô sống trong tôi.” Lời tuyên bố ấy cho thấy sự tự hiến trọn vẹn của Phao-lô. Ông đã từ bỏ mọi tham vọng cá nhân, mọi vinh quang thế gian, để chỉ sống cho Đức Ki-tô. Những chuyến hành trình truyền giáo của ông đầy gian nan: bị đánh đập, bị cầm tù, bị vu khống, đối diện với hiểm nguy và cái chết. Nhưng Phao-lô không bao giờ chùn bước. Ngọn lửa Tin Mừng trong ông đã thiêu đốt mọi sợ hãi, khiến ông trở thành gương mẫu cho mọi Ki-tô hữu trong việc sống đức tin cách triệt để giữa một thế giới đầy thù địch.

Phao-lô cũng là biểu tượng của sứ mạng truyền giáo phổ quát. Nếu Phê-rô đại diện cho sự hiệp nhất trong Hội Thánh, thì Phao-lô là ngọn lửa loan báo Tin Mừng đến tận cùng trái đất. Ông đã vượt qua mọi rào cản văn hóa, ngôn ngữ, và định kiến để mang ánh sáng Phúc Âm đến với các dân ngoại. Cuộc đời ông nhắc nhở chúng ta rằng Tin Mừng không bị giới hạn bởi biên giới, chủng tộc, hay hoàn cảnh. Mỗi Ki-tô hữu đều được mời gọi trở thành một nhà truyền giáo, dù trong gia đình, nơi làm việc, hay giữa lòng xã hội.

Dù khác nhau về xuất thân, tính cách và hành trình đức tin, Phê-rô và Phao-lô lại gặp nhau ở một điểm chung: lòng yêu mến Đức Ki-tô đến tận cùng và sự dấn thân không do dự vì Nước Trời. Cả hai vị thánh đều đã đổ máu mình tại Rôma, nơi được coi là trung tâm của thế giới thời bấy giờ. Phê-rô chịu đóng đinh ngược, còn Phao-lô bị chém đầu. Sự hy sinh của họ không chỉ là lời chứng hùng hồn cho đức tin, mà còn là lời mời gọi mỗi người chúng ta sống đức tin cách can đảm, ngay cả khi phải đối diện với thử thách và hy sinh.

Phê-rô và Phao-lô là hai cột trụ của Hội Thánh, nhưng họ không phải là những siêu anh hùng xa vời. Họ là những con người bình thường, với những yếu đuối, sai lầm, và đấu tranh nội tâm. Điều làm nên sự khác biệt chính là lòng tin tưởng vào Thiên Chúa và sự sẵn sàng để ân sủng Ngài biến đổi. Họ nhắc nhở chúng ta rằng Thiên Chúa không đòi hỏi chúng ta phải hoàn hảo, mà chỉ cần chúng ta mở lòng và bước đi trong sự tin cậy.

Lễ kính thánh Phê-rô và thánh Phao-lô là dịp để chúng ta nhìn lại căn tính Ki-tô hữu của mình. Câu hỏi của Chúa Giê-su: “Còn con, con nói Thầy là ai?” vẫn đang vang lên trong lòng mỗi người. Đây không phải là câu hỏi chỉ cần trả lời bằng lời nói, mà cần được đáp lại bằng chính cuộc sống. Chúng ta có dám sống đức tin cách can đảm như Phê-rô, vượt qua những yếu đuối, vấp ngã để tiếp tục sứ mạng Chúa trao? Chúng ta có dám để ánh sáng Tin Mừng biến đổi những góc tối trong tâm hồn, như Phao-lô đã để mình bị đánh gục để rồi trỗi dậy trong ánh sáng?

Trong thế giới hôm nay, nhiều người Công giáo vẫn sống đức tin một cách mơ hồ, như một thói quen hơn là một chọn lựa ý thức. Có những người ngại ngùng sống thật với Tin Mừng, sợ bị chế giễu hay cô lập giữa một xã hội đề cao hưởng thụ và khước từ hy sinh. Có những người tự hào là Ki-tô hữu, nhưng lại không sống khác biệt so với những người không có đức tin. Lại có những người giữ đạo chỉ để duy trì thể diện xã hội, mà không để Tin Mừng thực sự chạm đến trái tim mình. Những thực tại ấy cho thấy Giáo hội hôm nay cần những chứng nhân như Phê-rô và Phao-lô: những con người không hoàn hảo, nhưng biết yêu mến Thiên Chúa trên hết mọi sự và sẵn sàng dấn thân vì Nước Trời.

Chúng ta được mời gọi trở thành những “tảng đá nhỏ” trong Hội Thánh, góp phần xây dựng cộng đoàn đức tin bằng tình yêu và sự thật. Đừng chờ đến khi mình hoàn hảo mới bắt đầu phục vụ, vì chính trong sự mỏng giòn của chúng ta, ơn Chúa sẽ tỏ lộ. Hãy để câu hỏi của Chúa chất vấn lối sống của chúng ta: Nếu tôi thực sự tin rằng Giê-su là Con Thiên Chúa hằng sống, tôi có thể tiếp tục sống thờ ơ, ích kỷ, chỉ lo cho bản thân mình được không? Nếu tôi tin rằng Chúa là Đấng cứu độ duy nhất, tôi có thể tiếp tục sống trong thỏa hiệp, giả dối và vô cảm được không?

Thánh Phê-rô và thánh Phao-lô đã bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Họ đã chọn từ bỏ mọi sự, chấp nhận đau khổ, hiểu lầm, và cái chết để trung thành với Tin Mừng. Họ không chỉ sống đức tin trong những khoảnh khắc thuận lợi, mà còn trong những thử thách khắc nghiệt nhất. Phê-rô đã từng chối Thầy, nhưng ông đã khóc lóc ăn năn và trở thành người chăn dắt đoàn chiên Chúa. Phao-lô từng bách hại Giáo hội, nhưng ông đã để ân sủng Chúa biến đổi và trở thành ngọn lửa Tin Mừng. Cả hai đều cho thấy rằng Thiên Chúa không bao giờ bỏ rơi những ai tin cậy nơi Ngài, ngay cả khi họ vấp ngã.

Giáo hội hôm nay cần những Ki-tô hữu biết thưa với Chúa: “Con tin, nhưng xin giúp con yếu lòng tin.” Chúng ta không cần phải trở thành những vị thánh vĩ đại ngay lập tức, nhưng chúng ta có thể bắt đầu lại mỗi ngày, trong sự trung thành với ơn gọi của mình. Mỗi hành động yêu thương, mỗi lời cầu nguyện chân thành, mỗi sự hy sinh nhỏ bé đều là cách chúng ta làm chứng cho Đức Ki-tô giữa lòng thế gian.

Lễ kính thánh Phê-rô và thánh Phao-lô là lời mời gọi mỗi người làm mới lại niềm tin của mình nơi Đức Ki-tô, Đấng là nền tảng duy nhất của Hội Thánh và là nguồn sức mạnh của mọi sứ vụ. Xin cho chúng ta biết mở lòng để ân sủng Chúa hành động, biết trung thành sống đức tin giữa một thế giới đầy thách thức, và biết hiến thân cho Nước Trời bằng một cuộc đời yêu thương, phục vụ và dấn thân.

Nguyện xin thánh Phê-rô và thánh Phao-lô, hai cột trụ của Hội Thánh, cầu bầu cho chúng ta, để chúng ta có được lòng can đảm, sự khiêm nhường, và ngọn lửa yêu mến như các ngài. Xin cho mỗi người chúng ta, dù yếu đuối và bất toàn, biết đáp lại câu hỏi của Chúa Giê-su bằng cả con tim và cuộc đời: “Thầy là Đấng Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống.” Amen.

Tác giả: Lm. Anmai, CSsR

***+***
xkta
lpv
gkpv
tvcv
***+***
ra khoi
lnth
LIÊN KẾT

 

 

 

11.jpg 8.jpg 9.jpg 10.jpg 13.jpg
PAGE FACEBOOK
THỐNG KÊ
  • Đang truy cập55
  • Máy chủ tìm kiếm6
  • Khách viếng thăm49
  • Hôm nay29,933
  • Tháng hiện tại904,311
  • Tổng lượt truy cập89,869,606
Copyright © 2022 thuộc về Tòa Giám Mục Bùi Chu
   Phụ trách: Ban Truyền Thông Giáo Phận Bùi Chu
Địa chỉ: Xuân Ngọc - Xuân Trường - Nam Định

Email: bttbuichu@gmail.com

Chúng tôi trên mạng xã hội

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây