Anh chị em thân mến, giữa mùa Phục Sinh hân hoan, Hội Thánh lại mời gọi chúng ta dừng chân bên ngọn lửa Lời Chúa để sưởi ấm và được thanh luyện. Trang Tin Mừng theo thánh Gioan hôm nay (Ga 15,1‑8) bật lên hình ảnh quen thuộc mà vang vọng tới tận đáy lòng: Đức Giê‑su là cây nho thật, chúng ta là những cành. Trong lời tự ví ấy, Người chạm tới một sự thật nền tảng của đời Kitô hữu: sự sống của ta chỉ có ý nghĩa và khả năng phong nhiêu khi ở lại trong Người. Rời Người, ta khô héo; gắn bó với Người, ta kết trái dồi dào, và hoa trái ấy tồn tại cho đời đời. Như các cành không thể tự mình hút nhựa sống, ta cũng bất lực nếu tách khỏi nguồn mạch là chính Đức Kitô.
Ở đất Galilê, những vườn nho trải dài trên sườn đồi luôn là khung cảnh sống động của đời thường. Người Do Thái vin vào đó để nói chuyện lòng mến Thiên Chúa; các tiên tri cũng mượn hình ảnh vườn nho để diễn tả tuyển dân. Thánh vịnh ca tụng rượu nho làm ngây ngất lòng người; lời ngôn sứ quở trách vườn nho cứng đầu trở nên nho dại. Bước vào Tin Mừng, cây nho còn đi xa hơn: nó trở thành tự thân Đức Giê‑su, Đấng gánh lấy mọi mạch sống thần linh, chuyền vào các cành là chúng ta. Nơi Người, tất cả trổ sinh hoa trái yêu thương, tin tưởng, phục vụ.
Nhưng trổ sinh không phải chuyện đương nhiên. Mỗi mùa xuân, người trồng nho đều phải cắt tỉa. Những cành khẳng khiu thiếu nhựa sẽ bị chặt bỏ; những cành đang ra lá cũng bị rút ngắn để tập trung nhựa cho trái. Cử chỉ cắt tỉa ấy dường như đau đớn, nhưng lại mang trong mình một ân phúc lớn lao: nhờ bị tước bỏ, cành mới bớt hoang phí; nhờ bị giới hạn, nó mới vươn sức cho nho chín ngọt. Cũng thế, Thiên Chúa Cha – người thợ vườn siêng năng – không ngừng dùng tình yêu kỷ luật mà thanh luyện ta: tỉa bớt tính kiêu căng, bào mòn những đam mê ích kỷ, lột trần các thói quen ươn lười. Ai ngoan ngoãn để Cha cắt tỉa sẽ mở đường cho dòng ân sủng dạt dào thấm sâu, và đời họ thành chứng tá rạng ngời.
Chính trong dòng chảy ấy, Đức Giê‑su lặp đi lặp lại một động từ giản dị nhưng bén nhọn: “Ở lại”. Sáu lần Người nhấn mạnh: “Hãy ở lại trong Thầy”, “Ai ở lại trong Thầy”, “Không ở lại trong Thầy thì…”. Ở lại không phải là một trạng thái tĩnh, càng không phải là lẩn trốn thực tại; Ở lại là liên lỉ gắn bó, là để lời Người vang lên bên trong mọi suy nghĩ, cử chỉ. Ở lại là thở hít sức sống Thần Khí trong cầu nguyện, là để bí tích Thánh Thể nuôi dưỡng linh hồn, là để từng trang Tin Mừng hong khô nguội lạnh con tim. Ở lại còn là sống mối hiệp thông trong Giáo Hội, bởi cành gắn thân không bao giờ cô độc: nó chia nhựa sống với bao cành khác, cùng đón nhận ánh nắng và cùng đâm hoa kết trái.
Nếu Đức Giê‑su đã lớn lên ở Việt Nam, hẳn Người sẽ chuyển hình ảnh ấy thành “Thầy là cây xoài, cây mít, cây ổi…”. Nhưng cho dẫu là loại cây nào, mấu chốt vẫn nằm ở mối liên đới xuyên suốt: một nguồn nhựa, nhiều cành; một Thân Mình, nhiều chi thể. Giữa thời đại toàn cầu hóa, khi con người mê lạc trong vô vàn kết nối ảo, lời mời Ở lại trong Đức Kitô càng khẩn thiết hơn. Bởi lẽ, chỉ có sự kết nối này mới mang lại nguồn sống không phai. Tách khỏi Người, con tim bủn rủn; gắn với Người, ta đứng vững giữa gió bão văn hoá hưởng thụ, chủ nghĩa cá nhân, và cám dỗ thần tượng hóa vật chất.
Có người thắc mắc: tại sao tôi vẫn tham dự Thánh lễ, vẫn đọc kinh, mà đời sống đức tin không tiến? Có thể vì ta chưa thực sự ở lại trong tình yêu; ta lướt qua nghi lễ như cành hờ hững chạm thân, không mở ống dẫn nhựa. Có thể vì ta khép kín trước động tác cắt tỉa của Thiên Chúa, sợ mất thoải mái nên cứ ôm khư khư “cái tôi” phình to. Hãy nhớ: nhựa sống chỉ chảy vào cành khi lớp vỏ mỏng manh sẵn sàng mở ra; ân sủng chỉ tuôn vào tim khi nó dám để Chúa gọt giũa. Thành thử, bí quyết sinh trái nằm trong thái độ khiêm tốn: từ bỏ ý riêng, chuyên chăm cầu nguyện, và can đảm sống Tin Mừng giữa đời.
Hoa trái của cành nho là gì? Trước hết là tình yêu biết trao ban. Ai ở lại trong Đức Kitô sẽ không ngừng hướng ánh mắt về tha nhân, nhất là kẻ nghèo và bị lãng quên, bởi nơi họ đang phập phồng nỗi khát mong nhựa sống Tin Mừng. Hoa trái còn là bình an sâu xa: thứ bình an không lệ thuộc túi tiền hay thành công, nhưng bám rễ trong xác tín rằng “tôi được Cha yêu, được Con ôm, được Thánh Thần dìu dắt”. Hoa trái cũng là niềm vui phục vụ, mở rộng tâm hồn đón lấy trách nhiệm với Giáo Hội và xã hội. Nhìn vào những chứng nhân đức tin – Phaolô, Ba‑na‑ba, Têrêsa Calcutta, Charles de Foucauld… – ta thấy rõ: càng bám thân nho, họ càng tỏa lan hương thơm khiêm hạ và hy sinh.
Đối diện với lời cảnh báo “cành nào không sinh trái thì bị chặt đi”, ta không sợ hãi nhưng xét mình. Cây nho thật không vứt bỏ cành lập tức; Người kiên nhẫn chờ, tưới tẩm, dưỡng nuôi. Thế nhưng, nếu cành cố chấp, tự tách ra khỏi dòng nhựa, nó tự đẩy mình vào lửa. Lửa ấy biểu tượng cho hậu quả của tội lìa Chúa: cô độc, héo tàn, đánh mất linh hồn. Vì thế, mùa Phục Sinh là cơ hội để khơi lại ơn giao hòa: hãy chạy đến bí tích Giao Hòa, mở toang cánh cửa lòng, để máu nước từ cạnh sườn Đấng Phục Sinh đổ vào, gột sạch bùn tội.
Chúng ta cũng nên tự hỏi: tôi đang ở lại trong Chúa cách nào? Có thể qua phút cầu nguyện hằng ngày, nhưng cũng có thể qua việc trung thành chu toàn bổn phận gia đình, giáo xứ, xã hội. Có thể qua việc mến Chúa yêu người trong âm thầm, hay qua can đảm bênh vực chân lý, dẫu phải lội ngược dòng dư luận. Bất cứ hình thức nào, “ở lại” luôn đòi ta hiến trọn con tim, chứ không chỉ khoảnh khắc vụn vặt. Nhờ đó, từng nghĩ suy, lời nói, nhịp đập của ta đều vang ngân sự dịu hiền của Thầy Giê‑su.
Mùa Xuân Ất Dậu 1975, trong trại cải tạo, linh mục Phêrô Nguyễn Hữu Lễ đã ghi lại dòng nhật ký: “Tôi chẳng còn gì ngoài một mảnh áo rách, nhưng chưa bao giờ cảm thấy tự do đến thế, vì tôi đang ở trong Chúa, Chúa ở trong tôi.” Lời chứng ấy soi sáng chúng ta: gắn bó với Đức Kitô không miễn trừ khổ đau, nhưng biến khổ đau thành chất men nồng cho rượu nho Tin Mừng. Trong thử thách, Chúa cắt tỉa lòng kiêu căng; trong khổ cực, Chúa lọc bỏ toan tính vị kỷ; trong cô đơn, Chúa lấp đầy ta bằng hiện diện dịu dàng của Người.
Anh chị em thân mến, giữa xao xác phố phường hôm nay, có biết bao cám dỗ ngọt lịm đang rứt dần chúng ta khỏi nguồn sống. Người trẻ bị dụ dỗ chạy theo ảo tưởng thành công tức thì; người trưởng thành quẩn quanh nỗi bất an kinh tế; người cao niên đôi khi co cụm trong hoài niệm tiếc nuối. Trong mọi bối cảnh ấy, lời mời “Hãy ở lại trong Thầy” vang lên như bản tình ca trung thủy: Đức Giêsu không đòi ta điều gì ngoài việc để Người yêu, để Người nuôi. Ở lại trong Người, ta tái khám phá căn tính “tôi là con yêu dấu của Cha”, và sứ mạng “tôi được sai đi sinh nhiều hoa trái”.
Để sống thực điều đó, trước hết ta hằng ngày đặt mình dưới ánh sáng Lời Chúa: đọc, suy niệm, cầu nguyện, để lời trở thành mạch nghĩ, mạch cảm, mạch sống. Kế đến, ta giữ mối dây bí tích Thánh Thể: tham dự Thánh lễ không chiếu lệ, nhưng lắng nghe, kết hiệp, và để Mình Máu Thánh biến đổi tận căn. Rồi ta trân trọng những “bí tích” của đời thường: cái ôm gia đình, nụ cười tha thứ, giọt mồ hôi lao động – vì ở đó nhựa sống của Chúa đang chảy. Sau cùng, ta kiên trì vâng theo sự cắt tỉa của Cha qua những giới hạn, bệnh tật, thất bại, hiểu lầm… Mỗi nhát kéo yêu thương ấy làm ta nhẹ bớt, nhường chỗ cho hoa trái Tin Mừng trổ bông ngon ngọt.
Ước gì hình ảnh cây nho thật khắc sâu trong ký ức đức tin của mỗi người. Mỗi khi nhìn nhánh nho uốn lượn trên giàn, ta nhớ đến Đức Giê‑su kiên trì nâng đỡ ta. Mỗi khi thấy người nông dân cặm cụi cắt tỉa, ta cảm nhận bàn tay Cha dịu dàng đang nắn lại trái tim mình. Mỗi khi nhấp ngụm rượu nho thơm nồng trong tiệc Thánh Thể, ta xác tín đang uống lấy máu cứu độ, để rồi ra đi chia sẻ niềm vui Phục Sinh cho nhân thế.
Lạy Chúa Giê‑su phục sinh, Chúa là cây nho thật, chúng con là những cành bé nhỏ. Xin tuôn tràn nhựa sống Thánh Thần trên chúng con, để từ hôm nay và mọi ngày, chúng con biết ở lại trong tình yêu Chúa, vui nhận sự cắt tỉa của Chúa Cha, hăng hái sinh hoa trái đức tin, đức cậy, đức mến cho đời. Xin cho Giáo Hội trở thành vườn nho xanh tốt giữa sa mạc khô cằn, để ai gặp Giáo Hội cũng chạm được vị ngọt ân sủng. Và xin cho mỗi chúng con, sau hành trình dương thế, được thu hoạch thành quả trưởng thành của đời mình vào kho lẫm vĩnh cửu, nơi Chúa hằng sống và hiển trị muôn đời. Amen.
Tác giả: Lm. Anmai, CSsR