Nẻo đường của những khát khao
Thứ tư - 24/08/2022 04:29
472
“Sao Ngài biết tôi?”.
Pascal nói, “Chúa sẽ không tìm con, nếu Ngài đã không gặp con!”. Có lẽ đúng hơn, phải nói, “Chúa sẽ không tìm con, nếu con đã không gặp Ngài; không gặp Ngài nơi thâm sâu nhất của chính Ngài!”. Thiên Chúa luôn yêu thương những người đi bước trước; vậy mà, chuyển động của Ngài về phía con người luôn luôn đi trước việc nó tiến về phía Ngài. Ngài đã có mặt nơi tâm điểm khát khao của nó; Ngài biết rõ nó, ngay trên ‘nẻo đường của những khát khao!’.
Tư tưởng của Pascal được đọc thấy nơi vị thánh ‘biệt phái tông đồ’ Barthôlômêô, Nathanael, Giáo Hội kính nhớ hôm nay; đặc biệt, qua cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Chúa Giêsu và con người độc đáo này. Với Tin Mừng Gioan, thoạt tiên, Chúa Giêsu không hề xuất hiện như một nhà thuyết giáo; Ngài xuất hiện như một con người sống động, dễ gặp, để ai ai cũng có thể gặp Ngài trên những nẻo đường của họ, ‘nẻo đường của những khát khao!’. Điều đánh động trước tiên, trong những lần gặp đó, là tính đơn sơ đáng ngạc nhiên của chúng.
Tính đơn sơ đáng ngạc nhiên chính là cách thức tác giả kể lại những lần gặp gỡ sớm sủa của những con người đầu tiên đến với Đấng mà họ sẽ là môn đệ Ngài. Chẳng hạn, với hai môn đệ của Gioan, “Các anh tìm gì?”; “Thưa Thầy, Thầy ở đâu?”; “Hãy đến mà xem!”. Tính giản dị của trình thuật khiến độc giả hụt hẫng. Thế mà, cũng ngày hôm ấy, một điều gì đó mang tính quyết định đã xảy ra; để rồi, “Chúng tôi đã gặp Ngài!”. Cuộc gặp gỡ này không phải là một cuộc gặp gỡ vô vị, tầm thường… thậm chí cũng không là cuộc gặp gỡ thân thiện thường ngày. Có một điều gì đó hoàn toàn khác; và họ đã gặp Ngài ngay trên ‘nẻo đường của những khát khao!’.
Chuyển động của cuộc gặp gỡ trở nên sâu sắc với Nathanael, người đã mỉm cười, một nụ cười ngờ vực khi nghe Philipphê bảo, mình đã gặp Đấng Messia nơi Giêsu Nazareth, “Từ Nazareth, làm sao có cái chi hay?”; Philipphê đơn sơ đáp, “Hãy đến và xem!”. Kìa, con người sống trong hoài mong Đấng Thiên Sai ấy, những ước ao thấy Ngày của Ngài, đã đến và đã xem. Cả hữu thể ông khát khao sự tỏ mình của Thiên Chúa, vốnmang lại cho thế gian cuộc sống tự do và hạnh phúc hơn; nhưng làm sao có thể tưởng tượng Đấng các ngôn sứ loan báo vốn sẽ đến cách rạng rỡ lại xuất thân không mấy rõ ràng từ một thị trấn heo hút trong những vùng núi miền hạ Galilê? Nathanael nghĩ đến một ý tưởng “quý phái” hơn về Đấng Thiên Sai. Thế mà trước lời mời của bạn, ông bằng lòng đến gặp Ngài. Và ông lặng trân khi nghe lời chào của con người không quen biết này, “Đây đích thật là một người Israel, lòng dạ không có gì gian dối!”. Ôi! Một lời bộc phát như sấm rền! Nathanael nghẹt thở, “Sao Ngài biết tôi?”. Qua câu hỏi này, toàn bộ hữu thể của ông ‘tan chảy’, bộc lộ… trong sáng như vàng ròng!
“Sao Ngài biết tôi?”. Chúa Giêsu tỏ mình cho Nathanael không như cho một người xa lạ hay như một người ngoài; Ngài biết Nathanael một cách thấu đáo, cá vị. Chính cái biết và cái thấu hiểu của Chúa Giêsu đối với Nathanael đã khiến ông hoàn toàn ‘tê liệt’ và thay đổi; vì giờ đây, sự chờ mong của ông đã được đáp đền một cách ứa trào! Có lẽ không ai trong chúng ta dám hỏi Chúa, “Sao Ngài biết tôi?”. Bởi chúng ta xác tín Ngài là Thiên Chúa, tác giả của sự sống; những gì chúng ta có, những gì chúng ta là; chẳng những Ngài đã từng gặp chúng ta, gọi chúng ta, mà còn hơn thế nữa, “Trong Ngài chúng ta sống và hiện hữu”. Ngài không ngừng tìm kiếm, chờ đợi, hết sức tôn trọng và yêu thương. Phần chúng ta, hãy học biết và tìm gặp Ngài cách cá vị; đừng ngần ngại thổ lộ tâm can cùng Ngài, những kín ẩn trong nơi sâu thẳm của lòng mình! Đó chính là ‘nẻo đường của những khát khao’, nơi những con người biết nhau, và yêu nhau!
“Lạy Chúa, Chúa biết con hơn con biết con; không khát khao Chúa, con sẽ khát khao tất cả ‘các thứ’ không phải Chúa. Xin cho con chỉ khao khát một mình Ngài!”, Amen.