Mẹ Mân Côi và Mẹ Nhập Thể
Chủ nhật - 04/10/2020 05:31
1813
LỄ MẸ MÂN CÔI
Lc 1,26-38
Nếu có ai trong chúng ta nuôi một con chim chích chòe, mỗi ngày chăm sóc nâng niu, tắm rửa, rồi cho nó ăn uống, ở chuồng son, không ngớt trò chuyện với nó như với một người bạn, thì liệu con chim đó có thể hiểu và cảm thông với những gì chúng ta bộc bạch với nó chăng? Chắc chắn là không rồi. Giả như đến một ngày kia, ông chủ quyết định ‘hóa phép’ biến mình thành một con chim giống như con chim đó để chỉ muốn nói với nó một điều: ‘anh yêu em’ không phải bằng ngôn ngữ của con người nhưng bằng ngôn ngữ của một chàng chích chòe ngỏ với một nàng chích chòe. Chúng ta thử nghĩ xem, nàng chích chòe nọ sẽ phải xúc động dường nào trước tình yêu quá sức vĩ đại của gã chích chòe điển trai kia mà trước đó không lâu còn là ông chủ của mình.
Mà giả như một người có thể hóa thân thành một con chim như thế con chim khác hiểu được tình yêu của mình, thì chúng ta vẫn không thể so sánh câu chuyện đó với tình yêu quá cao vời của Thiên Chúa dành cho chúng ta qua Mầu Nhiệm Nhập Thể: Một Thiên Chúa mà suốt thời Cựu ước chỉ được con người biết qua một cái Tên, nhưng sang thời Tân ước, cái Tên ấy đã không còn nữa mà thay vào đó là một Con Người, Con Người mang tên Giêsu, Con người ấy có xương có thịt, biết vui buồn sướng khổ, Con Người ấy đã sống với con người và đã chết chỉ vì yêu con người. Điều độc đáo hơn ở nơi Thiên Chúa là không phải Thiên Chúa làm người để rồi mãi mãi chỉ là một con người, nhưng như Thánh Giáo phụ I-rê-nê đã nói: “Thiên Chúa làm người để con người được trở nên giống Thiên Chúa.” Đó chẳng phải là điều khiến con tim chúng ta có thể vỡ òa vì sung sướng sao? Chúng ta mang thận phận con người mà bây giờ lại được mang lấy thân phận của Thiên Chúa. Anh chị em thử nghĩ xem: có tâm trí nhân loại nào dám nghĩ đến điều đó không? Có bộ óc nào có thể suy nổi tình yêu quá đỗi lớn lao của Thiên Chúa không? Đứng trước mầu nhiệm Nhập Thể, có lẽ chúng ta chỉ có thể “im tiếng đi mà cung kính”, im tiếng đi mà thờ lạy và để cho cảm xúc hạnh phúc thực sự đong đầy con tim.
Tin mừng mà chúng ta vừa nghe hôm nay, được tóm tắt lại trong ngắm thứ nhất Mùa vui: “Thiên Thần truyền tin cho Đức Bà Maria”. Khi xướng lên điều này, chúng ta được mời gọi chiêm ngắm Ngôi Lời nhập thể, một Thiên Chúa Tạo Hóa lại chấp nhận mặc lấy thân phận con người giới hạn.
Và khi thinh lặng chiêm ngắm Mầu nhiệm Nhập Thể, chúng ta không thể không nhận ra bóng dáng của Mẹ Maria, Người đại diện cho toàn thể nhân loại để welcome Thiên Chúa, và hơn thế để cưu mang Thiên Chúa trong tư cách là một người mẹ. Chính ở nơi Đức Maria, một người đã không chỉ được trở nên giống Thiên Chúa, mà thực sự đã được trở thành Mẹ Thiên Chúa. Có lẽ không một hạnh phúc trần gian nào có thể lớn lao hơn, thẳm sâu hơn được nữa.
Sống niềm hạnh phúc khôn tả ấy không dẫn chúng ta đến một thái độ tự kiêu, nhưng Giáo Hội mời gọi chúng ta sống khiêm nhường qua việc chiêm ngắm mầu nhiệm Nhập Thể của Chúa Giêsu và thái độ khiêm tốn xin vâng của Mẹ. Đức Maria đứng trước chức phận quá đỗi cao vời là “Mẹ Thiên Chúa”, nhưng Mẹ chỉ dám nhận mình là một ‘nữ tỳ hèn mọn’, vì Mẹ luôn ý thức điều mà Mẹ đã xác tín trong kinh Magnificat rằng: Thiên Chúa ‘hạ bệ những ai quyền thế, và nâng cao mọi kẻ khiêm nhường.’
Nếu mỗi chúng ta đọc Kinh Mân Côi thứ nhất Mùa Vui khi chiêm ngắm Mầu nhiệm Nhập Thể với quyết tâm sống khiêm nhường, thì chắc chắn chục kinh ấy sẽ tết thành hoa hồng đẹp đẽ và thơm tho dâng lên Thiên Chúa, như Mẹ Mân Côi đã trở nên "Mẹ Nhập Thể"…
Tác giả: Lm. Giuse Phạm Văn Quang