Nhà nguyện Sistine và "Phòng nước mắt": Những địa điểm linh thiêng trong nghi thức bầu Giáo hoàng
Thứ sáu - 09/05/2025 10:20
77
Cuộc bầu chọn Giáo hoàng mới, được gọi là mật nghị (Conclave), là một trong những nghi thức quan trọng và lâu đời nhất của Giáo hội Công giáo. Đây là sự kiện được tổ chức tại Vatican nhằm chọn ra vị lãnh đạo tối cao của Giáo hội – người kế vị Thánh Phêrô, mang danh hiệu Giáo hoàng. Trong suốt quá trình này, hai căn phòng mang ý nghĩa biểu tượng đặc biệt: Nhà nguyện Sistine và "Phòng nước mắt". Những bức ảnh từ hai địa điểm này không chỉ cho thấy sự chuẩn bị kỹ lưỡng mà còn phản ánh chiều sâu lịch sử, văn hóa và tâm linh của nghi thức thiêng liêng này.
Nhà Nguyện Sistine: Trái tim của Mật Nghị

Nhà nguyện Sistine, nằm trong khuôn viên của Điện Tông Tòa (Apostolic Palace) tại Vatican, là nơi diễn ra mật nghị bầu Giáo hoàng kể từ năm 1492. Được xây dựng từ năm 1473 đến 1481 dưới triều đại Giáo hoàng Sixtus IV – người mà nhà nguyện được đặt theo tên, Sistine đã trở thành một trong những công trình kiến trúc và nghệ thuật vĩ đại nhất thế giới. Nhà nguyện không chỉ là nơi tổ chức mật nghị mà còn là biểu tượng của sự kết nối giữa con người và Thiên Chúa thông qua nghệ thuật và đức tin.
Kiến trúc và nghệ thuật của Nhà Nguyện Sistine
Nhà nguyện Sistine có kích thước ấn tượng: dài 40,9 mét, rộng 13,4 mét và cao 20,7 mét. Thiết kế của nó được cho là mô phỏng theo Đền thờ Solomon ở Jerusalem, với tỷ lệ gần giống như mô tả trong Cựu Ước. Các bức tường của nhà nguyện được trang trí bởi những bức bích họa tuyệt đẹp do các danh họa thời Phục Hưng thực hiện, bao gồm Perugino, Botticelli, Ghirlandaio và đặc biệt là Michelangelo.

Trần nhà của Nhà nguyện Sistine, do Michelangelo vẽ từ năm 1508 đến 1512, là một trong những kiệt tác nghệ thuật vĩ đại nhất mọi thời đại. Bức tranh trên trần mô tả chín cảnh chính từ Sáng thế ký, trong đó nổi tiếng nhất là hình ảnh "Sự Sáng Tạo Adam" (The Creation of Adam), nơi ngón tay của Chúa gần chạm vào ngón tay của Adam – biểu tượng cho sự kết nối giữa Thiên Chúa và loài người. Ngoài ra, bức bích họa "Sự Phán Xét Cuối Cùng" (The Last Judgment) trên bức tường phía sau bàn thờ, cũng do Michelangelo thực hiện từ năm 1536 đến 1541, là một tác phẩm kinh điển khác, thể hiện cảnh Chúa Kitô phán xét nhân loại trong ngày tận thế.
Các tác phẩm nghệ thuật này không chỉ mang giá trị thẩm mỹ mà còn có ý nghĩa thần học sâu sắc. Chúng nhắc nhở các Hồng y tham gia mật nghị về trách nhiệm nặng nề của họ: lựa chọn một vị Giáo hoàng không chỉ lãnh đạo Giáo hội mà còn đại diện cho ý muốn của Thiên Chúa trên trần thế.
Chuẩn bị Nhà Nguyện Sistine Cho Mật Nghị
Trước khi mật nghị diễn ra, Nhà nguyện Sistine được chuẩn bị kỹ lưỡng để đảm bảo tính bí mật và trang nghiêm của sự kiện. Một trong những bức ảnh được cung cấp cho thấy nhà nguyện đã được sắp xếp với các bàn dài phủ khăn đỏ, đặt dọc theo hai bên tường. Mỗi Hồng y tham gia mật nghị sẽ có một chỗ ngồi được đánh dấu, với các tài liệu và bút viết để ghi chép và bỏ phiếu. Ở cuối nhà nguyện, một chiếc ghế được đặt riêng biệt – đây là nơi Giáo hoàng mới sẽ ngồi sau khi được bầu chọn.

Một chi tiết quan trọng trong quá trình chuẩn bị là việc lắp đặt lò sưởi để đốt phiếu bầu. Sau mỗi vòng bỏ phiếu, các lá phiếu được đốt trong lò sưởi này, và khói phát ra từ ống khói trên mái Nhà nguyện Sistine sẽ báo hiệu kết quả cho thế giới bên ngoài. Nếu khói có màu đen (do thêm hóa chất đặc biệt), điều đó có nghĩa là chưa có Giáo hoàng nào được bầu. Ngược lại, khói trắng báo hiệu rằng một Giáo hoàng mới đã được chọn.
Ngoài ra, để đảm bảo tính bí mật tuyệt đối, Nhà nguyện Sistine được kiểm tra kỹ lưỡng để loại bỏ bất kỳ thiết bị nghe lén nào. Các Hồng y tham gia mật nghị bị cấm liên lạc với thế giới bên ngoài trong suốt thời gian diễn ra bầu chọn. Họ cũng được yêu cầu tuyên thệ giữ bí mật vĩnh viễn về những gì diễn ra trong mật nghị, một lời thề được thực hiện ngay tại Nhà nguyện Sistine trước khi quá trình bỏ phiếu bắt đầu.
Quá trình bỏ phiếu trong Mật Nghị
Mật nghị bắt đầu bằng một Thánh lễ đặc biệt, sau đó các Hồng y tiến vào Nhà nguyện Sistine trong một nghi thức gọi là "Extra omnes" (tiếng Latinh, nghĩa là "Tất cả ra ngoài"). Chỉ các Hồng y dưới 80 tuổi được phép tham gia bỏ phiếu, và con số tối đa thường dao động từ 115 đến 120 người, tùy thuộc vào thời điểm.
Quá trình bỏ phiếu diễn ra như sau: mỗi Hồng y viết tên ứng viên mà họ chọn lên một lá phiếu, với dòng chữ "Eligo in Summum Pontificem" (Tôi bầu làm Giáo hoàng). Sau đó, họ lần lượt tiến lên bàn thờ, đặt lá phiếu vào một chiếc bình lớn và tuyên thệ rằng họ đã bỏ phiếu theo lương tâm. Phiếu được kiểm đếm bởi một nhóm Hồng y được chỉ định, và để được bầu, một ứng viên cần nhận được ít nhất 2/3 số phiếu.
Nếu không có ứng viên nào đạt được đa số cần thiết, vòng bỏ phiếu tiếp theo sẽ diễn ra, thường là hai vòng vào buổi sáng và hai vòng vào buổi chiều mỗi ngày. Quá trình này có thể kéo dài vài ngày, thậm chí vài tuần, mặc dù trong lịch sử hiện đại, các mật nghị thường kết thúc trong vòng 2-3 ngày.
"Phòng Nước Mắt": Nơi Giáo Hoàng mới bắt đầu sứ vụ
Bên cạnh Nhà nguyện Sistine là một căn phòng nhỏ được gọi là "Phòng nước mắt" (Room of Tears). Tên gọi này xuất phát từ cảm xúc mãnh liệt mà Giáo hoàng mới thường trải qua ngay sau khi được bầu chọn. Đây là nơi Giáo hoàng mới lần đầu tiên mặc lễ phục trắng, đánh dấu sự khởi đầu chính thức của triều đại Giáo hoàng.
Ý nghĩa của "Phòng Nước Mắt"
"Phòng nước mắt" không chỉ là một không gian vật lý mà còn mang ý nghĩa biểu tượng sâu sắc. Khi một Hồng y được bầu làm Giáo hoàng, ông bước vào căn phòng này để đối diện với thực tế mới: ông sẽ trở thành người lãnh đạo tinh thần của hơn 1,3 tỷ tín hữu Công giáo trên toàn thế giới. Trách nhiệm to lớn này thường khiến các Giáo hoàng mới cảm thấy xúc động mạnh mẽ, và không hiếm trường hợp họ đã bật khóc trong căn phòng này – từ đó cái tên "Phòng nước mắt" ra đời.
Cảnh tượng trong "Phòng Nước Mắt"
Một trong những bức ảnh được cung cấp cho thấy quang cảnh bên trong "Phòng nước mắt". Căn phòng có kiến trúc đơn giản nhưng trang nghiêm, với trần nhà hình vòm và những bức tường được trang trí bằng các bức bích họa cổ. Một giá treo quần áo được đặt sẵn, trên đó treo các bộ lễ phục trắng với nhiều kích cỡ khác nhau để phù hợp với Giáo hoàng mới. Bên cạnh đó là các bộ lễ phục khác, bao gồm áo choàng đỏ (mozzetta) và các phụ kiện đi kèm, tượng trưng cho quyền uy và trách nhiệm của Giáo hoàng.

Ngoài ra, trong phòng còn có một bàn gỗ lớn, trên đó đặt các hộp đựng đồ dùng cá nhân và tài liệu quan trọng. Đây là nơi Giáo hoàng mới có thể nghỉ ngơi một chút, cầu nguyện và chuẩn bị tinh thần trước khi xuất hiện trước công chúng lần đầu tiên với tư cách là Giáo hoàng.
Nghi thức sau khi được bầu
Sau khi kết quả bầu chọn được công bố trong Nhà nguyện Sistine, Giáo hoàng mới được dẫn vào "Phòng nước mắt". Tại đây, ông sẽ chọn bộ lễ phục trắng phù hợp và mặc lên người, chính thức trở thành Giáo hoàng. Tiếp đó, ông chọn tên Giáo hoàng – một truyền thống lâu đời, thường phản ánh sứ mệnh hoặc lý tưởng mà ông muốn theo đuổi trong triều đại của mình. Ví dụ, Giáo hoàng John Paul II đã chọn tên để tưởng nhớ hai vị Giáo hoàng tiền nhiệm, John XXIII và Paul VI, với mong muốn tiếp nối tinh thần cải cách của họ.
Sau khi hoàn tất việc chuẩn bị trong "Phòng nước mắt", Giáo hoàng mới quay trở lại Nhà nguyện Sistine, nơi các Hồng y sẽ bày tỏ sự tôn kính bằng cách quỳ trước ông và hôn nhẫn Giáo hoàng – biểu tượng của quyền bính. Cuối cùng, ông bước ra ban công của Vương cung thánh đường Thánh Phêrô để ban phước lành đầu tiên cho thế giới, được gọi là "Urbi et Orbi" (Cho thành phố và thế giới).
Những khoảnh khắc khác liên quan đến Mật Nghị
Bảng kiểm soát phiếu bầu
Một bức ảnh khác cho thấy một bảng gỗ lớn với các quả bóng nhỏ, mỗi quả bóng được đánh số từ 1 đến 100. Đây là một công cụ truyền thống được sử dụng để kiểm soát số lượng Hồng y tham gia bỏ phiếu. Trước khi mật nghị bắt đầu, mỗi Hồng y rút một quả bóng, và số trên quả bóng tương ứng với vị trí của họ trong danh sách. Điều này giúp đảm bảo rằng không có sai sót trong việc kiểm đếm phiếu bầu và mọi người đều tham gia đầy đủ.
Không gian chuẩn bị bên ngoài Nhà Nguyện Sistine
Một bức ảnh khác cho thấy một hành lang dài với các bàn được sắp xếp dọc theo hai bên, phủ khăn trắng và đỏ. Đây là khu vực chuẩn bị ngay bên ngoài Nhà nguyện Sistine, nơi các Hồng y có thể nghỉ ngơi hoặc làm việc trước và sau các phiên bỏ phiếu. Không gian này thường được trang trí đơn giản nhưng trang nghiêm, với các bức bích họa và kiến trúc cổ kính, phản ánh sự uy nghi của Vatican.
Ý nghĩa tâm linh và lịch sử của Mật Nghị
Mật nghị không chỉ là một sự kiện chính trị hay hành chính của Giáo hội Công giáo mà còn là một nghi thức tâm linh sâu sắc. Các Hồng y tham gia mật nghị được coi là đang hành động dưới sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thần, và việc bầu chọn Giáo hoàng được xem như một sự bày tỏ ý muốn của Thiên Chúa. Chính vì thế, mọi khía cạnh của mật nghị – từ địa điểm, nghi thức, đến sự chuẩn bị – đều được thực hiện với sự tôn kính và cẩn trọng tối đa.
Trong lịch sử, mật nghị đã trải qua nhiều thay đổi và cải cách. Truyền thống hiện đại bắt nguồn từ năm 1274, khi Giáo hoàng Gregory X ban hành sắc lệnh "Ubi periculum" nhằm quy định rõ ràng các quy tắc cho mật nghị, bao gồm việc cách ly các Hồng y cho đến khi bầu được Giáo hoàng. Kể từ đó, quy trình này đã được tinh chỉnh qua các thế kỷ, nhưng tinh thần cốt lõi vẫn được giữ nguyên: đảm bảo tính bí mật, công bằng và thiêng liêng của việc bầu chọn.
Kết luận
Nhà nguyện Sistine và "Phòng nước mắt" không chỉ là những không gian vật lý mà còn là biểu tượng của đức tin, trách nhiệm và sự kết nối giữa con người và Thiên Chúa. Nhà nguyện Sistine, với những bức bích họa tuyệt đẹp và không khí trang nghiêm, là nơi các Hồng y thực hiện sứ mệnh thiêng liêng của mình. Trong khi đó, "Phòng nước mắt" là nơi Giáo hoàng mới bắt đầu hành trình lãnh đạo Giáo hội, với tất cả cảm xúc và ý thức về trọng trách mà ông sẽ gánh vác. Những hình ảnh từ hai căn phòng này không chỉ ghi lại khoảnh khắc lịch sử mà còn truyền tải sâu sắc ý nghĩa tâm linh và văn hóa của một trong những nghi thức quan trọng nhất của Giáo hội Công giáo.