GIÁO PHẬN BÙI CHU

https://gpbuichu.org


Trở về nơi đã xuất phát

Phận lữ khách rong ruổi thế trầnChỉ mong ngày đoàn tụ êm vuiĐời là bến tạm dừng chânTrời là nơi ta cần trở về
Trở về nơi đã xuất phát

tro ve noi da xuat phatDì M. Phanxica Trần Thị Miến là nữ tu thuộc Hội dòng Con Đức Mẹ Mân Côi Bùi Chu đã được Đức Mẹ đưa về diện kiến tôn nhan Thiên Chúa, Đấng mà Dì đã yêu mến và tôn thờ trong suốt 83 năm.

Bên Thánh Thể Chúa trong ngày lễ Mẹ Mân Côi, tâm trạng người viết dường như không biết gọi tên. Bởi vì, bên cạnh sự êm dịu, ngọt ngào của Thánh Thể có pha chút niềm thương tiếc về sự ra đi của người chị em là Dì M. Phanxica. Màu trắng tang chế đến trong ngày mừng Lễ Mẹ nhắc người viết nhớ rằng:

Phận lữ khách rong ruổi thế trần

Chỉ mong ngày đoàn tụ êm vui

Đời là bến tạm dừng chân

Trời là nơi ta cần trở về

Đời người có đến, có đi. Có sinh, có tử. Con người khuất bóng nơi dương thế để trở về nơi mình đã xuất phát. Có lẽ đây là điều mong mỏi của hết mọi thân lữ khách và của những ai tin tưởng về đời sống mai sau vĩnh viễn trên quê trời. Nhìn Dì nằm đó, bình yên hơn bao giờ hết…Thế là đã qua rồi những tháng ngày vất vả mưa nắng nhọc nhằn. Qua hết rồi những đớn đau thân xác và hao mòn vì lý tưởng.

Dì nằm đó, bình yên hơn bao giờ hết….Thế là chẳng còn ai làm phiền và làm phiền ai nữa. Giã từ tất cả…Giã từ những tình thương mến thương và giã từ cả những tình “bớt thương”. Giã từ tất cả, không mang theo gì của thế trần chỉ ôm mối tình si 61 năm thuộc trọn về Chúa. Thiết nghĩ lúc này là thời khắc Dì cùng với Chúa ôn lại những kỷ niệm của mối tình trời – đất. Thiết nghĩ lúc này đây Thiên Chúa đang mỉm cười với Dì và cho Dì được no thỏa tình yêu thiên đàng vì Dì đã trải qua quãng đời lữ khách với bao khó khăn ngoại tại và nội tại.

Nhìn Dì nằm bình yên, bên cạnh là lời kinh nhẹ nhàng mà khẩn thiết của chị em, người viết cũng thấy an bình lạ lùng. Đời người nữ tu chỉ đơn giản cần điều ấy: Đến giờ chết chị em quây quần đọc kinh, ấm cúng và thân thương biết chừng nào. Chẳng cần chi kèn trống rùng beng, chẳng cần chi hoa nến ngập đầy. Chỉ cần tình người trao gửi cho nhau. Dù khi sống có thế nào, dù đã sống với nhau ra sao…Chỉ mong ở nhau một câu kinh chân thành và sự cảm thông tha thứ. Thế là đủ, thế là đã mãn nguyện để ra đi trở về nơi mình đã phát xuất.

Dì đã trở về, còn chúng ta, nếu chúng ta được gọi về trong nay mai…Tôi và bạn sẽ có gì để trở về ???

Tác giả: Hoa cát

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây