GIÁO PHẬN BÙI CHU

https://gpbuichu.org


Cô đơn một kiếp tu

Cô đơn là một phạm trù, một thực tại của tâm hồn, không ai giống ai, mỗi người một vẻ và thật khó diễn tả bằng lời. Thực tại ấy gắn liền với thân phận con người trong kiếp nhân sinh. Thành ra, dù mới chập chững bước đi trong Ơn gọi hay đã có thâm niên tu trì, ai trong chúng ta cũng đã cảm nghiệm ít nhiều về sự cô đơn.
images (1)
images (1)Cô đơn là một phạm trù, một thực tại của tâm hồn, không ai giống ai, mỗi người một vẻ và thật khó diễn tả bằng lời. Thực tại ấy gắn liền với thân phận con người trong kiếp nhân sinh. Thành ra, dù mới chập chững bước đi trong Ơn gọi hay đã có thâm niên tu trì, ai trong chúng ta cũng đã cảm nghiệm ít nhiều về sự cô đơn. Vài dòng tản mạn dưới đây, người viết bập bẹ diễn giải đôi chút về những khoảnh khắc cô đơn, khi bản thân có một chút trải nghiệm về thực tại ấy.
 
Trong đời thánh hiến, người tu sĩ có xu hướng che đậy những khoảnh khắc cô đơn, ngại chia sẻ và rất dè dặt khi diễn tả về sự cô đơn trong tâm hồn mình. Họ thường dễ rơi vào cám dỗ giấu kín vì nhiều nguyên nhân khác nhau. Có thể chúng xuất phát từ tâm lý lo sợ có điều bất lợi xảy ra cho mình, hoặc có thể vì không muốn người khác can dự quá sâu vào đời tư, hoặc đơn giản vì sợ dị nghị, đàm tiếu, khinh khi, cười chê của anh chị em cùng sống Ơn gọi với mình...

Nhiều lúc, người tu rơi vào trạng thái cô đơn. Cô đơn chợt đến khi bóng chiều đã ngả, khi màn đêm bao phủ khắp không gian. Một mình lặng lẽ trong căn phòng bé nhỏ, người tu cảm thấy lẻ loi, hiu quạnh. Cô đơn cả khi ta lang thang trên đường phố, ngắm dòng người qua lại, chợt thấy mình lạc lõng bơ vơ giữa biển người xa lạ. Cô đơn khi gặp khủng hoảng, khi những đòi hỏi của bản năng tự nhiên trỗi dậy khiến thân xác bị nô lệ. Cô đơn khi gặp khổ đau trên đường đời, khi bị hiểu lầm, tranh giành, đố kỵ. Cô đơn sau những thất bại, sau những phút lầm lỡ, yếu hèn và cả những mặc cảm tội lỗi. Và cô đơn còn đến cả sau những giây phút thành công trong sứ vụ, khi nhận được biết bao lời tung hô, chúc tụng... Người thánh hiến nhiều khi vướng vào vòng xoáy của cô đơn, vì đánh mất căn tính đời tu, họ không biết theo Chúa để làm gì? và sống đời dâng hiến ra sao? Đứng trước thế giới bao la, ta thấy mình thật nhỏ bé, hữu hạn. Trong cõi mênh mông của đất trời, ta cần một điểm tựa, để mong thoát khỏi những tù túng, những chật hẹp của cõi lòng... Và như thế, người tu đi tìm câu trả lời để lý giải cho sự cô đơn.

Những khoảng lặng trong tâm hồn đôi khi làm ta cảm thấy sợ hãi. Nỗi trống trải, cô đơn như muốn cuốn ta vào vòng xoáy với những con sóng dữ dội của cuộc đời. Chúng đánh thức tiếng gọi yêu thương của ai đó được chôn kỹ từ lâu trong ký ức. Biết bao sợi nhớ, sợi thương của một thời sinh viên trẻ trung, nhiệt huyết cứ ùa về. Chọn đời tu, đồng nghĩa ta phải chấp nhận sự đơn độc. Cô đơn để thấy mình yếu đuối và bất toàn để chỉ còn trông cậy vào một mình Chúa mà thôi. Sự cô đơn có thể do chính mình gây ra hoặc có thể xuất phát từ ngoại cảnh. Tuy nhiên, chính trong sự riêng tư ấy, ta mới có thể đi sâu hơn vào cõi siêu việt với Đấng tạo thành. Trong chiều kích ấy, sự đơn độc của đời tu lại trở nên quý giá, đưa ta tháp nhập vào tình yêu Thiên Chúa, làm cho đời tu trở nên phong phú và huyền nhiệm hơn. Thành ra, cô đơn bản chất không xấu, không phải là điều bất lợi, nhưng giúp ta khiêm tốn và dịu dàng hơn, nhất là cho cuộc đời hy sinh phục vụ trở nên giá trị. Cô đơn để thấy mình nhỏ bé giữa vũ trụ bao la, như hạt cát giữa sa mạc hoang vu, như giọt nước giữa đại dương, như cánh chim lẻ loi giữa bầu trời mênh mông vô tận.
 
Chỉ khi ở lại bên Chúa, ta mới dám trải lòng mình ra một cách chân thật không che đậy; để rồi ta khám phá ra rằng, Chúa là tất cả cho cuộc sống của ta, là lý tưởng, là cùng đích cho mọi cố gắng và chọn lựa, là niềm vui được chia sẻ, là nỗi buồn được nâng đỡ ủi an. Ở bên Chúa ta thấy mình có động lực để tiếp tục sống và chiến đấu với những yếu đuối, cám dỗ và tội lỗi của chính bản thân mình. Khi cô đơn ta thấy mình hoàn toàn trống rỗng, và chỉ có Chúa mới lấp đầy khoảng trống trong ta. Chỉ khi ở lại với Ngài và trong Ngài, nỗi khát khao của ta mới hy vọng được thỏa mãn, nỗi cô đơn lúc ấy sẽ nhẹ nhàng như gió thoảng mây ngàn. Khi ta cảm nhận được sự cô đơn cũng có nghĩa là ta đang tập để đón nhận chúng. Tạ ơn Chúa cho ta hiểu giá trị của sự cô đơn, để ta biết quý trọng những giây phút ở lại bên Chúa và ý thức mình thuộc về Chúa.

Tác giả: Tâm Thành

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây